Wednesday, September 23, 2009

Air Force One Du Ký


AIR FORCE ONE DU KÝ
(Chuyện vui có pha Venglish, nghiêm cấm… không được cười.)

Scheherazade vuốt lại mái tóc bồng,

nàng ưỡn bụng và xum xuê háng,

tiến lại phía long sàng nơi

quân vương đang nằm phưỡn rốn,

và thỏ thẻ :

"Đêm thứ 1002, Tổng thống Hoa Kỳ George W. Bush qua Việt Nam…”

I. E-phọt-oan đụng độ với Đinh tặc HCMC.


Chuyến đi của tổng thống Bu-Xơ và phái đòan Hoa Kỳ đến Hà Nội để tham dự Diễn Đàn Hợp Tác Kinh Tế Các Nước Khu Vực Châu Á Thái Bình Dương gọi tắt là A-Phét coi như đã thành công mỹ mãn. Mọi chuyện bên lề hội nghị có lẽ sẽ tốt đẹp hơn, nếu như ngài Bu-xơ và ngọai trưởng Công-Đôm Ly-Dơ của ông chịu hạ mình đến bái kiến người đang giữ quyền lãnh đạo tối cao tại Việt Nam là Nông Tổng bí-thư, như nhiều vị nguyên thủ của các nước khác đã từng làm.


Phải chi phái đòan Mỹ biết ‘nhập gia tùy tục’, hay ít ra cũng đừng ‘nhập nha… chửi tục’ bằng những bài diễn thuyết lăng nhăng về ‘phi-đầm’, thì có lẽ những quan chức đảng CH Mỹ đã được lãnh đạo đảng CSVN đãi cho một chầu ‘Nhất Dạ Đế Vương’ thật hòanh tráng ngay tại Hà Nội. Thế là sau khi kết thúc hội nghị, cả nhà Bu-Xơ và đòan tùy tùng đông đúc đành phải ôm bụng đói bay vô Sài Gòn để ăn… bún bò Huế. (Có lẽ để tránh lời ‘nguyền’ của cựu tổng thống VNCH Nguyễn văn Thiệu : “Anh em đừng có để cái thằng CS nó vào Sài Gòn ăn tô hủ tiếu rồi ra đi lúc nào chúng ta không biết !”).

oOo

Trời mới sập tối trên thành phố Hồ Chí Minh quang vinh. Chiếc E-phọt-oan nhè nhẹ nghiêng cánh lượn vào Phai-Nô Léc. Giọng nói của người nữ Gờ-rao Cồng-Trôn-Lơ của phi trường Tân Sơn Nhất nghe ngọt ngào như ru như hát :


_ “Ghia đao… Phờ-láp đao… Ao-ti-mét-tơ xét-tinh tu nai-nờ nai-nờ tu… Đu not ắc-nô-léc phơ-dơ trăn-xì mít-xơn. On cót-xơ… On gờ-lai bét…” (Thả bánh đáp, hạ cánh tà, chỉnh đồng hồ cao độ 29.92, đừng đáp trả những hướng dẩn tiếp theo. Bạn đang ở trên hướng đáp, trên đường lượn…)


Tên lái phụ căng mắt nhìn xuyên qua màn đêm về hướng phi trường Tân Sơn Nhất, tay ghì chặt cái cần lái cứng ngắt nằm giữa hai đùi, cố gắng điều khiển chiếc chuyên cơ to lớn khệnh khạng như một mệnh phụ đõng đãnh lừ đừ đáp xuống theo sự hướng dẫn của cô điều phối viên không lưu। Hắn đang cố làm một cú ‘tớt-đao’ thật nhẹ nhàng xuống cái phi trường nổi tiếng nhất thế giới này để lấy điểm với các xếp lớn, lúc này đang vui vẻ bù khú với nhau trong khoang thượng khách.


Gương mặt của gã lái chính cũng lộ vẽ căng thẳng. Hắn đang ngồi lặng lẽ lầm lì theo dõi hướng tiến của chiếc chuyên cơ theo giàn đèn đáp dưới đất đang chớp lóe như những tia đạn lữa liên tục bắn thẳng vào đầu phi đạo, thỉnh thỏang lại láo liên liếc vào các mặt đồng hồ điện tử trên Cồng-trôn Ba-nô… Phải đề cao cảnh giác. Dân bay mà cắm đầu nhắm mắt nghe theo mấy tay điều khiển dưới đất là… tự sát, như vụ một tên phi công Lèo chở theo cả giàn Tham Mưu Trưởng của quân đội nhân dân Việt Nam đâm đầu vào núi bên Cánh Đồng Chum năm nào, làm một số tướng tá đang ngồi rung đùi làm 'nghĩa vụ quốc tế’ trên máy bay đều chết trụi.

Dù sao thì các phương tiện hiện đại nhất của ngành hàng không Mỹ và VN đã được chuyên gia của hai nước chuẩn bị trước cả mấy tháng để hỗ trợ cho cú đáp đêm nay. Gã yên trí nghĩ thầm, mồm lẩm bẩm ôn lại câu nói nổi tiếng của đại đế Julius Caesar của đế quốc La-Mã ngày xưa :

Veni, vidi, vici”(ta đã đến, ta đã thấy, ta đã chiến thắng).

Gã lái phụ cũng lằm bằm đọc theo. Mọi người trong phi hành đòan đều thốt lên câu nói này mỗi khi chiếc chuyên cơ đáp xuống một nước mà tổng thống của họ đang ghé thăm. Đây là một nghi thức truyền thống cực kỳ cao quý mà chỉ riêng tổ lái của chiếc E-phọt-oan mới có.



Cuối cùng, những tên giặc lái Mỹ dạn dày kinh nghiệm đã dìu được chiếc chuyên cơ vào đến đầu đường băng rực sáng ánh đèn của Sài Gòn hoa lệ. Lúc này ‘Tiếng hát đêm khuya’ trên đài kiểm sóat đang thỏ thẻ một cách máy móc lời chào tạm biệt:

_ “Do rờ dơ ti phít ờ-bô dờ ta-mắc. Íp iu cán xi dờ rân-uê, pli-dơ prồ-xít gô ờ-rao prô-xi-chờ. Ao.” (Bạn đang ở cách mặt đất 30 feet. Nếu không thấy mặt phi đạo, hảy hủy cú đáp và tiến hành Go Around. Dút.)


_ “Roger that. Thanks and have a nice night, darling” (Nhận rõ. Cám ơn và chúc một đêm tuyệt vời, em yêu).

Gã phi công lã lướt chào lại.Vượt qua dảy đèn đáp, hắn thong thả nâng đầu nàng mệnh phụ già lên, rồi nhẹ nhàng dúi cái hot-stick về phía trước, đặt nhẹ hai ổ bánh đáp khổng lồ hai bên đường chỉ vàng ngay đầu phi đạo. Chiếc chuyên cơ rùng nhẹ khi chạm mặt bê-tông rồi lướt nhanh giữa hai hàng đèn xanh biếc như biển tình lãng mạn.


Thình lình, nghe như có tiếng thở phào, rồi chiếc E-phọt-oan dường như khựng lại. Cái đầu hơi chúi xuống, nàng gật gù chập chọang lết tới gần cuối phi đạo rồi đứng lại như bị thắng gấp. Cánh cửa buồng lái cũng đồng thời bật ra. Giữa đám mây không khí lỏng phản chiếu ánh đèn vàng vọt mờ ảo hiện lên cái đầu đen như cột nhà cháy của tên khỉ đột đội trưởng cận vệ. Hắn nhe hàm răng trắng bóng sủa lên một tràng khét lẹt giọng Texan:


_ “What’s up, men ? What’s the hell ya doin with it ? Wanna kill us all, ya damned Air Force guys ? “(Chuyện gì vậy ? Các người đang làm cái quái gì vậy ? Bộ muốn giết hết tụi tao hay sao hở mấy thằng Không Quân trời đánh trật búa kia ?


Thay vì nói lời chào truyền thống quen thuộc, cả hai tên giặc lái của KQ Mỹ không ai bảo ai đồng lọat thốt lên :

_ “Đ.M. Nó Rãi Đinh !”


oOo

Một đòan xe chuyên dụng gồm xe thang, xe cứu hỏa, cứu thương, limousine, mô-tô hộ tống, cảnh sát, công an… chiếc thì nháy đèn xanh, chiếc thì chớp đèn đỏ, có chiếc không bật đèn, nhưng không chiếc nào hụ còi xông tới chiếc E-phọt-oan xẹp bánh đang nằm lặng lẽ bên lề cỏ.


Vợ chồng Bu-Xơ cùng phái đòan Mỹ nhanh chóng bước xuống cầu thang, tươi cười niềm nỡ bắt tay bắt chân với dăm ba tay cán bộ chóp bu của thành phố ra tận đường băng để đón chào. Rồi ai lên xe nấy chạy về hướng khách sạn Niu-Quơ. Ai nấy đều vui vẻ nghĩ đến bữa ăn tối thịnh sọan và đệm ấm chăn êm làm bằng mây ngũ sắc của cái khách sạn sang trọng nhất Sài Gòn này, vì nó cứa tới hai ngàn rưởi đô Mỹ một phòng một ngày đêm.


Và không ai bận tâm đến tổ lái của chiếc chuyên cơ đang ở lại ngòai phi đạo với giàn bánh đáp xẹp lép vì bọn ‘đinh tặc’ đánh đâu được đấy oai hùng biết mấy của cái thành phố hào hùng mang tên Bác này.

oOo

Gã lái chính cáu kỉnh đá mạnh vào giàn bánh trước, cố lắng nghe một tay phiên dịch dùng tiếng Anh bồi để diễn ý của tay cán bộ An Ninh Phi Trường đang ngồi vắt vẻo trên chiếc xe kéo. Hắn cúi xuống giải thích:


_ “Quéo-cằm quý khách đã đến thăm thành phố Hồ Chí Minh. Chúng tôi rất tiếc về sự cố xảy ra mà không giúp được gì cho quý vị, vì phi trường chúng tôi không có bánh đáp dự phòng cho chiếc chuyên cơ đặc biệt này.Điều mà chúng tôi có thể làm được trong lúc này là kéo chiếc máy bay ra rìa phi trường, nơi đó có cái chòi của một tay “vá ép bơm hơi”. Hắn có thể giúp quý vị sửa lại giàn bánh đáp… Nên nhớ là đừng có nói chuyện này ra cho ai biết cả. Sẽ không hay ho gì cho danh tiếng của quý vị cũng như uy tín của chúng tôi nếu bọn báo chí phanh phui ra chuyện này…”

oOo

Cả tổ lái của chiếc E-phọt-oan đứng lom khom nhìn gã “vá ép bơm hơi” biểu diễn tài nghệ. Họ vô cùng thán phục khi thấy hắn khéo léo dùng cái kềm ‘mõ két’ kéo từ cái vỏ bánh trước ra một cái đinh kỳ dị cong queo như mũi đinh ba của thần biển Neptune, rồi nhanh chóng cạy vỏ, lấy ruột ra, bơm lên, rồi quay quay nhúng nhúng cái ruột ‘săm’ vào một chậu thau to tướng chứa đầy nước bẩn đục ngàu để tìm lỗ thủng.


Cứ mỗi cú dúi mạnh cái săm xuống đáy chậu thau là y như rằng chỗ đó sủi lên một đám bọt, và hắn bẻ một đọan tăm xỉa răng đâm vào lổ thủng đó để đánh dấu… Gã chuyên gia ‘vá ép bơm hơi’ làm việc rất ư là bài bản và có khoa học, chứng tỏ là nguồn nhân công của VN rất xứng đáng để gia nhập các hiệp hội hàng không dân dụng quốc tế I-cao (ICAO), thương mại thế giới Vờ-kép Tờ O (WTO) và hợp tác phát triển kinh tế vùng châu Á Thái Bình Dương A-phét (APEC).

oOo

Rồi gã chuyên gia thò ngón tay vào một lỗ thủng lớn móc tọac nó ra và phán :

_ “Cái săm lày thủng nhiều quá, gần một chục nỗ. Hay nà để đàn em thay cho các bác một cái dzuột ‘xịn’ nhập của Thái Nan, bay chắc ăn hơn…”

Nhìn cái bắp tay để trần có xăm hình cái quan tài với 3 cây đèn cầy của gã vá ép, chứng tỏ đây là một kẻ liều mạng đã từng vào tù ra khám, tên giặc lái Mỹ dè dặt hỏi :

_” Bao nhiêu ?”

_” Mười ngàn đô một cái. Đàn em nấy đúng giá dzuột ngọai của Thái. Việt-Lam E-Nai không có đâu…”

Gã lái chính nhăn nhó đưa tay ra sau mông sờ ví tiền :

_ “Còn vá ép thì bao nhiêu một lỗ ?”

_ “Năm trăm… trả bằng tiền mặt chớ không xài rờ-đit cạt… Mà cái nỗ này thủng nớn quá… sợ ló không ăn keo…”

_ “Thôi thì ‘đại ca’ thay đại cho đàn em cái ruột Thái gì đó cho chắc ăn… Đêm hôm khuya khoắt như thế này…”


Chỉ một thóang là cái bánh máy bay được bơm lên căng cứng. Và gã chuyên gia ‘vá ép bơm hơi’ câng câng bộ mặt trơ tráo hoan hỉ đếm món tiền trúng mánh trước những bộ mặt nhăn nhó như mấy trái mướp đắng vì bị ‘chặt đẹp’ của những tên giặc lái USAF.

oOo

Ở cái xứ mà niềm tin cực kỳ hiếm hoi như nước trong sa mạc _ vì ở đây chỉ có một thứ chân lý duy nhất : “Mẹ bác là người sinh ra bác.” Sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lý ấy không bao giờ thay đổi. Còn bố bác có thật là bố đẻ của bác hay không, thì chỉ có… đảng và bà ấy mới biết được !_ thì cái cách ứng xử hay nhất cho tình huống này là ngủ lại ngòai phi đạo để giữ tàu bay cho chắc ăn : Gã lái phụ ôm mền chiếu ra nằm cạnh giàn bánh trước. Tên lơ tàu bay và gã thợ máy thì ôm hai giàn bánh sau. Nói là ngủ bên cạnh máy bay nhưng đứa nào cũng phải căng mắt ra mà thức. Vì hễ chợp mắt một phát là coi như ổ phuộc nhún ‘o-la-din’ của hảng Boeing sẽ bị ‘luộc’ thành ‘made in China’ ngay lập tức. Có khóa cũng mất !


Còn tay lái chính kiêm Trưởng phi hành đòan của chiếc E-phọt-oan thì tử thủ trên buồng lái. Hắn vừa loay hoay trải chiếu mắc mùng ngủ trên sàn tàu, vừa cay đắng triết lý :

_” Hèn chi phi công Lý Tống của VNAF đã hai lần bay về thăm quê mà không dám đáp… !”




Tôi có quyền gì được no hơn nhân dân tôi một miếng ăn?

Tôi có quyền gì được lành hơn nhân dân tôi một manh áo?

Tôi có quyền gì được rộng hơn nhân dân tôi một tấc vuông nhà ở?

Tôi có quyền gì được lên xe xuống ngựa?

Khi gót chân nhân dân tôi nứt nẻ bụi đường?

(Phùng Quán)

II. Vốn vay ODA và món ‘Bia Ngâm’.

Tại nhà khách thành phố, vị lãnh đạo cấp trên của VN hồ hởi phấn khởi thuyết trình về tiềm năng đầu tư và phát triển kinh tế của đất nước trước những vị khách quý nước ngòai gồm tổng thống Mỹ Bu-Xơ, tổng thống Nga Bu-chin, thủ tướng Hen của Ca-na-đa :


_ “… Chúng tôi có một tiềm năng rất lớn để tiêu thụ máy móc, xe hơi, tàu bay, tàu lặn… của các nước công nghiệp hiện đại tiên tiến như quý quốc đây. Trước mắt, so với giàn xe ‘quan’ của quý nguyên thủ quốc gia đây đang dùng đã thấy là chúng tôi hiện không thua kém : Thí dụ như đồng chí nguyên bí thư Hà nội có một chiếc Le-xớt-xơ trị giá tới ba ngàn con trâu… Hai đồng chí lãnh đạo cấp trên vừa mới từ chức cũng được nhà nước cấp hai chiếc xe ‘quan’ trị giá tới năm tỷ… Trong tương lai, có thể mỗi lãnh đạo cấp trên chúng tôi sẽ được cấp một chiếc chuyên cơ như chiếc E-phọt-oan của ngài Bu-Xơ đây… ”


Ngài Bu-Xơ bèn nhanh chóng đứng lên chớp thời cơ tiếp thị cho hảng Bô-inh, mong sẽ kiếm được chút đỉnh tiền ‘cò’ trong tương lai khi hảng này bán những chuyên cơ cho các lãnh đạo VN :

_ “… Chúng tôi rất hân hạnh được mời quý vị lãnh đạo các nước có mặt trong buổi hội thảo này lên chiếc E-phọt-oan bay một vòng cho biết tiện nghi sang trọng của nó… Luôn tiện mình đem theo một ít ‘đặc sản’ của VN lên trời ‘lai rai’ với nhau cho vui… Nghe nói…”


Thế là đòan xe ‘quan’ lại ào ào kéo nhau ra phi trường, để các vị nguyên thủ quốc gia quá giang một vòng tham quan rừng vàng biển bạc của nước VN giàu đẹp từ trên cao, từ chiếc chuyên cơ đặc biệt của tổng thống Mỹ!

oOo

Những tên giặc lái nhăn mặt khi liếc lên tấm kính chiếu hậu của buồng lái nhìn về phía khoang thượng khách, nơi các vị lãnh tụ 4 nước đang đàm đạo những chuyện linh tinh đại sự, trên trời dưới đất... Bốn vị nguyên thủ quốc gia mặc áo dài khăn đóng, là y phục truyền thống của VN, đang ‘cùng quây quần ta vui… vui… vui…’ quanh một bồn ‘bia ngâm’. (Bia Ngâm là món bia nổi tiếng do Bùi Tiến Dũng đại gia_ người quản lý vốn viện trợ phát triển ODA cho PMU18 của bộ Giao thông Vận tải_ sáng chế : Trong bồn bia có ngâm vài nàng trinh nữ để lấy chất ‘tươi’. Nghe nói uống một vại bia này sẽ…‘Thọ Tỷ Nam San’.)


Còn ngọai trưởng Công-đôm Ly-Dơ thì không mặc gì cả, vì nàng đang nằm lọt thõm trong bồn bia sủi đầy bọt, đóng vai… trinh nữ ! (Thì, mặc dù đã quá tuổi ‘tri thiên mệnh’ nhưng chưa có chồng, như thế coi như là ‘ẽm’ vẫn còn gái tân, chớ còn gì nữa ?). Cũng tại vì gã đội trưởng cận vệ khó tính không chịu cho mấy em sinh viên VN lên tàu. Hắn lấy cớ là ngòai lý do an ninh còn để ‘bảo vệ bí mật quốc gia’, vì trước đây nghe nói có một em sinh viên VN la lối om xòm chuyện ‘đổi trinh lấy điểm’ trong trường thi, bể mánh hết!


Nhưng gọi là ‘bia ngâm’ mà không có trinh nữ để ngâm thì… trật mô-đen, tầm thường xòang xỉnh quá, uống vào đâu có áp-phê ? Do đó mà nàng Công-Đôm Ly-Dơ đành phải nằm trong cái bồn bia. Và ẽm đang nở một nụ cười cực kỳ bí ẩn_ như nụ cười của nàng Mô-Na Ly-Dơ trong bức tranh La Dô-Công_ lúng liếng đưa cặp mắt nai trắng nhiều đen ít như hai cái hột vịt lộn ‘đá lông nheo’ với các vị lãnh đạo thế giới đang tập tành chơi bời theo kiểu ‘Công nghiệp hóa, Hiện đại hóa’ của VN.

oOo

Trong khi những kẻ ‘cưa sừng làm nghé’ này đang cùng nhau hoan hỉ ‘dzô chăm phần chăm’, hồ hởi phấn khởi thưởng thức món đặc sản quái chiêu, thì khi không, gã lái chính bỏ buồng lái chạy xộc vào khoang thượng khách đứng nghiêm báo cáo :

_ “ Trình tổng thống. Nguy cấp, nguy cấp…”


Mọi người giật mình nhìn lên :_ “Chuyện gì ?”_

“Tối qua chiếc E-phọt-oan tiếp nhiên liệu của cây xăng Bê-trô-ly-mếch dịch vụ xăng dầu hàng không ở phi trường ThanSonNhat. Hình như trong xăng có pha A-xê-tôn phế phẩm hay mỡ cá Basa gì đó nên bộ phận bơm nhiên liệu bị trục trặc. Máy bay có thể bị tắt máy rơi không biết lúc nào…”

Hắn dừng lại một lát để cho các vị lãnh tụ nghe thủng vấn đề, rồi nói tiếp :_ “Phía sau cái cửa thóat hiểm có bốn cái dù cho bốn vị nguyên thủ… Nhưng tôi là phi công duy nhất ở đây, tôi phải bày cho quý ngài cách ‘hạ cánh an tòan’ … ”


Nói xong, gã láu cá tiến lại đống dù bên cửa thóat hiểm lấy một cái túi dù đeo vào người, rồi quay qua quay lại làm vài động tác ‘chim bay, cò bay’ để dạy cho bốn vị lãnh tụ cách nhảy dù. Rồi hắn mở cửa máy bay và nhảy tót ra ngòai.

oOo

Ngay lập tức, vị lãnh đạo VN đứng bật dậy :_ “Tôi là lãnh đạo của nước chủ nhà… Tôi phải được quyền ưu tiên…”

Nói chưa dứt câu, ngài nhanh chóng tiến tới cửa thóat hiểm lấy một cái túi đeo vào, rồi vội vã nhảy tót ra khỏi máy bay như sợ có ai đó chạy theo dành lại…


Còn lại 2 cái dù cho 3 người ! Ngài tổng thống Nga Bu-chin cũng đứng dậy :_” Tôi là lãnh đạo của một nước châu Âu duy nhất ở đây. Tôi phải được quyền ưu tiên”.

Nói xong, ngài tiến tới cửa thóat hiểm lấy một cái túi đeo vào, rồi nhảy ra khỏi máy bay…


Ngài thủ tướng Ca-na-đa thấy vậy bèn đứng dậy hùng hổ xăn tay áo, cột hai tà áo dài gọn gàng ra trước bụng, để lộ cặp bắp chân lông lá mạnh khỏe dưới hai ống quần short thể thao, trông bộ dáng giống như gã Táo Em trong truyền thuyết. Hen gằn giọng nói với Bu-Xơ lúc đó đang xúng xính trong bộ áo dài rộng thùng thình, lụ khụ như gã Táo Anh :

_”Tôi với ngài đều là lãnh đạo của hai nước châu Mỹ ở đây, nên không ai được có quyền ưu tiên… Tôi nghĩ rằng chúng ta nên giao đấu. Ai thắng sẽ dành được cái dù còn lại.”


Nhưng chủ nhân của chiếc E-phọt-oan vẫn điềm tỉnh mĩm cười :

_” Tôi tin rằng chúng ta… không cần thiết phải làm như vậy. Vì… ”

Rồi tổng thống Mỹ kề tai thủ tướng Ca-na-đa tâm sự :

_”… Lúc nãy tôi thấy ngài lãnh đạo nước chủ nhà đã chụp nhằm... cái túi đựng mền gối của gã phi công !”





Đã đến giờ G.

Hoàng đế râu tóc rối bù,áo long bào vải chàm cũ bạc,

chân dận dép lốp máy kéo nặng như cặp cùm,

hơi thở men rượu,

khoác tay hoàng hậu áo pun quần bò mốc,

mí mắt tô xanh, móng tay móng chân sơn đỏ;

theo con đường Trung lộ tiến vào cửa chính Ngọ Môn quan.

III. Đất đai và Vũ khí : 2 mặt hàng béo bở nhất.


Ngài thủ tướng Ca-na-đa chưa kịp hòan hồn thì nghe tiếng của viên phi công phụ trên buồng lái gọi xuống báo cáo :

_ “Xin quý khách an tâm. Vừa rồi chỉ là một bài kiểm tra định kỳ về cách xử lý tình huống khẩn cấp của phi công trưởng. Chiếc E-phọt-oan có một bộ lọc nhiên liệu cực kỳ siêu hạng_ nó có thể lọc tòan bộ nước phông-ten nhiễm bùn của SAWACO ở Sài Gòn thành nước lọc vô chai tiệt trùng tinh khiết trong nháy mắt_ nên một chút a-xê-tôn pha vào xăng ‘made in Xinh-ga-bo’ không nhằm nhò gì. Máy bay ta vẫn còn bay ngon lành … ”


Rồi gã ngập ngừng thưa với Bu-xơ, “Được biết trước kia tổng thống cũng là… phi công ? Nếu không phiền, thì xin nhờ ngài… lái phụ, để giúp chúng tôi hạ cái ‘của nợ’ này xuống !”

_ “OK. Hảy đưa cho ta một tấm bản đồ. Ta sẽ làm co-pilot kiêm hoa tiêu dẫn đường cho chú em. Nào, bay qua Guam lấy một cái săm B52 để thay cái ruột dzỗm của ‘Thái Nan’ trong giàn bánh trước, rồi ‘via direct’ về Mỹ… ”.

_ “Via về đâu, Houston hay Washington ?” Gã phi công đưa cho Bu-Xơ một tờ bản đồ Hoa Kỳ do Nhà Xuất bản Giáo Dục của VN phát hành : “Theo hướng nào, thưa tổng thống ?”

oOo

Không có tiếng trả lời. Vừa lúc đó trong khoang thượng khách có tiếng chuông điện thọai. Công-đi lúc này vẫn còn nằm trong bồn bia bèn với tay nhấc máy :

_ ”E-phọt-oan đang nghe”.

_ ”Văn phòng Tổng bí thư đảng CSVN đây. Bây giờ Tổng bí thư đã kiêm luôn chức vụ Chủ tịch nước. Phái đòan Mỹ có thể đến ra mắt Nông chủ tịch được rồi… Muốn đến xin báo trước để chúng tôi bắn 21 phát đại bác chào mừng…”


Người nữ Giáo sư Tiến sĩ ngành Liên Xô Học tài danh của Mỹ khiêm tốn đáp lại lời mời của cơ quan quyền lực nhất VN, giọng lo lắng:

_ “Chả dám ra mắt đâu. Nếu đảng CH chúng em mà đến bái kiến đảng CS của các anh, thì e rằng sau này cử tri Mỹ sẽ dồn hết phiếu cho đảng DC trong những kỳ bầu cử mất ! ”


Công-đi rướn người lên nghiêng đầu cặp cái ống nghe bên vai, vô tình để lộ cái phần tươi mát nhất của nàng trinh nữ, làm ngài thủ tướng Ca-na-da lúc đó đang ngồi ‘phê bia’ nhìn thấy cũng phải xốn xang, nhấp nha nhấp nhỏm. Nàng nháy mắt với Hen rồi ữơn ẹo nói tiếp :

_ “…Đúng là chúng em qua đây là để tính chuyện buôn bán làm ăn. Nhưng… chẳng thà Mỹ qua In-đô đương đầu với nhóm ‘Hồi giáo cực đoan’ và quân khủng bố Al Qaeda chuyên gia đánh bom tự sát để hỏi thuê Su-ma-tra cho các nhà khoa học Mỹ nghiên cứu sóng thần và động đất, xem ra còn được tiếng hào hùng nhơn nghĩa hơn… ”


Vừa nói, nàng giặc cái vừa bắt giò lên gọt gọt tĩa tĩa mấy cái móng chân, rồi cao hứng ư ử ngâm bài cổ thi bất hủ :

“…Người lọan ? Càng hay !

Sóng thần ? Rất hay !

Đất động ? Quá hay !

Ai sống ? Tuyệt hay !

Ai chết ? Mặc bay...”


_ “Nhưng… ngọai trưởng nên nhớ rằng VN của chúng tôi là một môi trường kinh doanh an tòan tuyệt đối. Và mô hình Đảng lãnh đạo, Nhà Nước quản lý, Dân làm chủ… của chúng tôi có thể ví như một cỗ xe bò ‘chính trị’ rất vững chắc : Trên đó Đảng lãnh đạo ví như người đánh xe, dùng cây gậy và củ cà rốt để lèo lái cỗ xe Nhà Nước tiến nhanh tiến mạnh trên đường… ‘kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa’, nghiêm cấm không ai được phép đeo đu ngang hông. Do đó, bà nên hiểu rằng chỉ có đảng mới có quyền cho Mỹ thuê Đà Nẵng hay không…”


Hai tiếng ‘Đà Nẵng’ gợi nhớ làm Công-đi đỏ mặt tía tai. Gương mặt đen mặn đen mà của nàng khi nổi giận trông lại càng… đen nhẽm :

_ “Biết rồi, nói mãi… Nhưng cái mô hình ‘một đồng chí gạo lãnh đạo mười đồng chí mì’ thời ‘ăn độn’ đó đã xưa lắm rồi, nên không dám thuê đâu ! Vì nếu lỡ quý vị dùng máy ủi dúi đầu nông dân địa phương xuống bùn để lấy nhà đất của họ làm ‘khu công nghiệp’ như ở Hố Nai, Đồng Nai thì sao?

Nghe nói quý vị để cho các ‘công ty cổ phần’ làm ‘chủ đầu tư dự án’ đứng ra ‘thu hồi’ nhà cửa đất đai, mồ mã cha ông… của dân, rồi ‘bồi hòan’ cho họ dăm, ba ngàn vnd một mét vuông, rồi đem cho doanh nghiệp thuê lại với giá… năm, mười triệu ? Làm ăn kiểu ‘một vốn bốn lời’, ‘tay không bắt cướp’… như thế thì chẳng mấy chốc mà thành đại tư bản !

Mà nông dân VN trong thời đại ‘vi tinh’ bây giờ, khác với cái thời ‘con trâu đi trước cái cày đi sau’, họ đâu có ngu ! Rồi dân chúng bất mãn biểu tình đình công kiện cáo om xòm, làm hại đến uy tín của các doanh nghiệp nước ngòai đã ‘đầu tư’ vào đất đai của họ thì sao ? Chúng em không muốn bị mang tiếng là có dính dáng với những họat động làm giàu bất nhân phi pháp của những ‘tập đòan Tư Bản Đỏ’ mới nổi đội lốt ‘chủ đầu tư dự án’ đó của quý vị đâu ! Vì chỉ có ‘Mafia nhà nước’ mới xài ‘luật rừng’ trắng trợn như thế !

Nên nhớ cho rằng người Mỹ chúng em đã có luật chống Mafia từ lâu. Thôi thì xin cám ơn các ‘ông trùm’ đáng kính. Sách có chữ ‘Kính nhi viễn chi’. Có ham Đảng CH chúng em cũng không dám ngồi cùng bàn để ‘dây máu ăn phần’ với quân Mafialist đâu, vì mối quan hệ này liếc sơ cũng thấy giống như quan hệ hỗ tương giữa hai lòai… kền kền và linh cẫu!”


Tay lái phụ của chiếc chuyên cơ E-phọt-oan bây giờ đã trở thành lái chính. Nghe Công-đi trả lời với nước chủ nhà như thế hắn biết ngay là đã đến lúc phải quay đầu về Mỹ, bèn hỏi lại :

_ “Bay theo hướng nào, thưa tổng thống ?”


Không biết vì say xỉn do uống quá nhiều ‘Bia Ngâm’, hay vì không đọc được ‘Vinh-lích’, mà chỉ thấy tổng thống Bu-Xơ_ lúc này đang ngồi ghế phi công phụ_ cầm cái bản đồ Hoa Kỳ quay qua quay lại, ú a ú ớ, lè nhè lèm bèm chuyện gì đó không ai hiểu được !


Tưởng là Bu-Xơ bị… trúng gió á khẩu, tay Áp Tải Phi Hành bèn tiến lại nâng ngài lên và hỏi han sức khoẻ. Nhưng Bu-Xơ lắc đầu quầy quậy, giọng nhừa nhựa :

_"... No... star... where ! Waa chưa có... saii...ay… mà !


Rồi ngài chỉ ra ngoài cửa sỗ, nói như ngâm :

_"Các ngươi hảy nhìn đi :

Bên chòm Thập Tự...

Những vì sao Nhân Mã

Có dáng như…

Người đàn bà

Lam lũ

Đang ôm thúng...

Đơn khiếu nại

Trong đêm đen

Lầm lũi...

Đi về.”

(Có lẽ đơn khiếu nại về đất đai... bị lãnh đạo cấp trên trả lại... vì giải quyết đơn đòi đất cho dân, thì tiền 'lót tay' đâu mà uống bia Ngâm ?)

Rồi ngài chống chế :

“Cái hình ảnh đó làm cho ‘waa’ bị… choáng !"

oOo

Quái ! Bu-Xơ xuất khẩu thành thơ ! Viên phi công chính nghĩ thầm. Hèn chi cựu phó tổng thống VNCH Nguyễn Cao Kỳ_ hồi đó cũng là phi công_ có nói : "… Mỗi phi công là một thi sĩ". Theo mình, đáng lẽ ra Mr. Ky nên nói là : "Mỗi tổng thống là một thi sĩ" thì đúng hơn !


Nghĩ như thế, nhưng hắn chỉ nói :

_"Co-pilot. You have the controls." (Phi công phụ hảy cầm lái)


Bu-Xơ đang mơ màng thì bị thức tỉnh, giật mình đáp :

_"Yes, Sir. I have controls." (Vâng, thưa Xếp। Tôi nhận cần lái)


Được rãnh tay, hắn châm một điếu thuốc ngồi phì phà, rồi rút sổ Phi Hành ra phê. Qua làn khói thuốc, hắn nheo mắt nhìn hai bàn tay của viên phi công phụ Bu-Xơ đang run rẩy như một chú rễ mới, vụng về sờ soạng những cái nút bấm trên cồng-trôn ba-nô (bảng điều khiển), trong khi cái cần lái đang nhô cao giữa hai đùi lão cứ liên tục giật tới giật lui để chĩnh hướng bay, vì chiếc chuyên cơ đã bị tay phi công lâu ngày không bay này cài vào chế độ ô-tô bai-lớt (lái tự động).

Nếu tay phi công phụ này mà bay quờ quạng, chắc chắn là mình sẽ 'binh' cho lão ta một tờ 'Pink Slip' (hay còn gọi là U đỏ) thật to, không nễ nang gì cã_ Gã phi công chính nhịp giò nghĩ ngợi.

_'That makes a man, though !' (Thế mới nên người)