Thursday, October 8, 2009

Bên Lề Cuộc Chiến: Cá Lóc và Đàn Vịt Trời

Bên Lề Cuộc Chiến: Cá Lóc và Đàn Vịt Trời
Lời tác giả:
Kỷ niệm một chuyến bay trên vùng cao nguyên đất đỏ.
Vĩnh Hiếu Phi Đoàn 215, Thần Tượng


Một phi vụ thả toán viễn thám tại vùng tây bắc Ban Mê Thuột của Trung đoàn 45 được chỉ định cho Phi Đội biệt phái, Phi Đoàn 215. Buổi sáng nắng ấm, hai chiếc trực thăng võ trang đầy ắp súng đạn cất cánh rời phi trường L-19, một phi trường nhỏ nằm ngay trung tâm của thị trấn. Thủ tục thường lệ, chiếc máy bay chỉ huy đã bay lên vùng trước để quan sát và chấm tọa độ thả toán. Nhiệm vụ của chúng tôi rất nhẹ nhàng, yểm trợ một chiếc trực thăng của Thần Tượng chu toàn trong việc đổ quân. Theo tôi, chiếc số 2 có Tr/u Bùi Hữu Sơn, một người bạn thường xuyên bay chung với tôi trong nhiều phi vụ.
Địa thế vùng bắc BMT, đa số là rừng rậm, chạy thẳng lên phía bắc tới Pleiku, thỉnh thoảng chen lẫn những trảng cỏ, hoặc những hồ nước cạn tích tụ lâu ngày bởi những trận mưa lớn. Có những ngọn đồi trọc rải rác đó đây, Bộ Binh hay dùng làm căn cứ Pháo Binh để yểm trợ cho những vùng kế cận. Bay chừng 15 phút thì đã đến vùng. Chiếc trực thăng chỉ huy đã có mặt đang bay vòng tròn trên cao, gần mấy ngọn đồi trọc. Trong tần số nãy giờ im lặng, tôi nghe tiếng nói của Th/t Sơn thái Huyền, Biệt Đội trưởng:
-Mãnh Hổ bay về lại căn cứ đi, phi vụ đã hủy bỏ…Tôi ở lại với bộ chỉ huy về sau.
Hơi ngạc nhiên, tôi bấm máy:
-Hổ nghe năm, về lại căn cứ…
Trả lời xong, tôi chỉ tay hướng về hướng thị trấn Ban Mê Thuột, và giao cần lái cho người hoa tiêu phụ, rồi ngả người trên lưng ghế. Lại một ngày bình thản trôi qua không biến cố. Cả tuần lễ nay, biệt phái cho bộ chỉ huy Lôi Hổ, đóng tại phi trường L-19, chúng tôi chỉ bay những phi vụ nhẹ. Mặt trận hiên đang ở giai đoạn yên ngủ, có thể địch quân đang âm thầm chuẩn bị một cuộc tấn công mới ở một vùng đất nào đó. Toàn bộ phi hành đoàn được chỉ định ở trong doanh trại của phi trường, trong những barracks quân đội Mỹ đã bàn giao lại cho bộ chỉ huy Lôi Hổ, một đội quân viễn thám tinh nhuệ của QL/VNCH. Ban đêm,anh em rảnh tụ tập đấu láo, hay binh xập xám để giết thì giờ. Người nào có mục gì vui thì chạy ra phố chơi hoặc vào vũ trường Biên Thùy để giải trí.
Trên đường về lại phi trường L-19, ở cao độ cỡ ngàn feet trước mặt con tàu phía dưới là một trảng cỏ rộng mênh mông bao bọc bởi rừng cây, ở ngay giữa là một hồ nước cạn rộng như một sân banh, mặt nước trắng bạc phản chiếu những đám mây lơ lững trên nền trời xanh. Hai ngày bay đã qua tôi chưa có dịp đụng trận, hai bó rockets vẩn còn đầy ắp, đây một cơ hội lý tưởng để thử lại tầm chính xác của nó. Tôi lấy lại cần lái, tay hạ máy nhắm xuống ngay trước mặt, xong nhẹ nhàng đưa con tàu chúi mũi xuống. Nhìn vào giữa mặt hồ rộng qua hồng tâm của chiếc máy nhắm, nheo mắt tôi bấm nút, hai trái rockets cùng rời khỏi ống phóng rơi xuống mặt hồ, hai cột nước nổ bung lên cao cùng với khói mù quyện lẫn với hơi nước. Một đàn vịt trời đang vô tư bơi lội, vụt bay tung lên tứ phía như một đàn ong vỡ tổ. Một số không được may mắn vì sức nổ hoặc trúng miểng chết ngay tại chỗ cùng với những con đang vùng vẩy dãy chết nổi lều bều trên mặt hồ.
-Hổ hai…Tôi gọi Sơn nãy giờ theo sát trong im lặng…
-Bay cover trên cao nghe…
-Ok…Liền đó tôi cho con tàu sà thấp xuống. Chiếc trực thăng hạ cao độ, con tàu chậm dần rồi bay đến ngay giữa hồ, nhìn những đợt sóng nhỏ tràn dạt ra tận bãi cỏ góc rừng, đám khói trắng xám quyện lẩn với hơi nước mờ đục chậm rải loang trên mặt nước.
-A, á…vịt, vịt…chết nhiều lắm…kia kìa…
Người xạ thủ im hơi lặng tiếng nãy giờ, la thất thanh làm tôi giật mình.
-Biết rồi, từ từ, cái gì mà la hoảng thế… :
-Ông để tui…đừng bỏ uổng…Anh ta thuyết phục.
-….
-Để tôi lượm về tối anh em nhậu…nhanh thôi…Anh nói vói thêm, “dụ dỗ”…
Không trả lời, tôi kéo chậm con tàu lại rồi ngừng hẳn cách mặt nước vài ba feet.
-Phước, mày phải lấy cái thùng đạn ra sẵn để đựng chứ để khơi khơi vậy à…
Trung sĩ Phước tự “Phước chìa khóa”, một xạ thủ lâu năm trong nghề, leo hẳn ra ngoài đứng trên chiếc càng trực thăng. Một tay anh níu vào thành tàu, tay kia vẩy vẩy trong một thái độ nôn nóng… Ít nhất cũng cả ba bốn chục con vịt trong những bộ lông đủ màu, nổi trên mặt hồ còn sôi động, như những cụm bèo trôi giạt. Tôi hạ dần con tàu thật thấp. Trong một cử động thành thạo, Phước ngồi hẳn xuống trên một chiếc càng của con tàu, thỏng hai chân xuống nước, nắm tay anh cơ phi đang ngồi bệt trên sàn, tay kia lượm từng con bỏ vào thùng. Gặp những con vịt chỉ còn lại bộ lông bèo nhèo, hay phanh thây phanh bụng, anh ta vứt tỏm lại xuống hồ…Trong vài ba phút, trên sàn ngổn ngang đầy những vịt, lông lá máu me lẫn với bùn đen trông như một bãi chiến trường.
Sức gió của cánh quạt quay vùn vụt trên lưng chiếc trực thăng đang lơ lửng tạo một sức ép liên tục lên mặt hồ, dạt nước tràn lên bãi cỏ xung quanh. Nước hồ ngay dưới bụng con tàu dần dần bị thổi dạt, phơi bày đáy hồ cạn trơ toàn bùn non đen xám. Một cảnh tượng bất ngờ hiện ra làm tôi vô cùng kinh ngạc, hàng chục con cá đủ loại, to nhỏ uốn éo vung vẩy trên mặt nước bùn… Có lẽ ở những hồ nước xa xôi hẻo lánh không có dấu chân người, những đàn cá được tự do sinh sôi nẩy nở, tôi thầm nghĩ. Nhìn từng con cá đủ loại, có con to cỡ bắp chân, con nhỏ như nắm cổ thay, làm tôi liên tưởng ngay đến nồi canh chua bốc khói… “Tay đã nhúng chàm” tôi đành liều một phen:
-Lấy thêm thùng đạn nữa để đựng cá….Nhanh lên. Tôi nói nhanh hối hả…
Đây là thùng sắt chứa đạn đại liên cho súng sáu nòng của trực thăng võ trang, dung lượng cỡ 60 lít, thường thường xạ thủ hay dùng để làm ghế ngồi để trên sàn tàu. Phước khom khom thò hẳn người ra ngồi xuống thấp, tay vói chụp. Khó khăn lắm anh ta mới nắm được một con. Những con cá to béo, vảy xanh vàng óng ánh, vùng vẫy trên tay anh xạ thủ, trơn tuột rớt tỏm lại xuống mặt bùn. Anh cơ phi ngồi trên sàn thò chồm cả người ra khỏi tàu với tay ra phụ những không có kết quả. Anh vội vã cởi phăng bộ đồ bay ra chỉ chừa lại chiếc quần xà lỏn, nhảy ùm xuống nước. Bùn lên tới giữa đầu gối, hai bay nhanh nhẹn vồ những con cá lớn, dùng hai tay nắm nắm chặc anh chuyền lên cho anh xạ thủ bỏ vào thùng đạn. Một anh trên, một anh dưới trong những cử động nhịp nhàng, trong chốc lác thùng đạn đã đầy ắp.
Ngước đầu lên trời, ở cao độ chiếc số hai kiên nhẫn bay vòng quanh hồ chờ đợi trong sự im lặng “đồng lõa”, tôi yên trí…
-Thôi …thôi…lên đi…dọt.. đủ rồi….Tôi la lớn trong máy.
Hai anh không chịu nghe, ham hố níu kéo thêm một hai con nữa rồi mới nhảy lên sàn tàu. Tôi đẩy cần lái, con tàu lấm đầy bùn đen chổng mông lướt trên mặt hồ một đoạn rồi vươn lên, vượt qua khỏi những ngọn cây bìa rừng…
Hai chiếc trực thăng đã lên cao độ, gió phần phật thổi vào trong thân tàu cửa mở toang, bốc lên một mùi vị tanh tưởi. Đưa cho cho người hoa tiêu phụ cầm lái, tôi quay ngược lại phía sau sàn tàu quan sát thành quả đã gặt được.
Ngồi trên hai thùng đạn, anh cơ phi như một thằng mọi đen, bùn từ đầu đến chân, anh xạ thủ cũng không “sạch sẽ” gì hơn. Bùn, máu, lông vịt vương vải khắp mọi nơi…
Tôi hốt hoảng trong intercom:
-Trời đất ơi, phải làm sao chứ không thể nào về đáp phi trường như thế này được.
Xạ thủ Phước nhe răng ra cười như đã quá quen thuộc trong những vụ xé rào:
-Ông đừng lo, trên đường về tôi biết có con suối, ông đáp xuống cho tụi tôi hai phút là xong ngay. Tụi này sẽ chùi rửa sạch sẽ ông đừng lo.
Nói xong anh lại nhe răng ra cười khoái chí…
Vài phút sau, từ cao độ tôi theo ngón tay chỉ của Phước, một buôn Thượng nhỏ, chừng vài chục ngôi nhà chòi, một con suối uốn nhỏ uốn éo gần đó, hai bên bờ cây xanh mọc xum xuê …Tôi hạ thấp con tàu xuống, chiếc trực thăng chưa kịp chạm đất, hai anh “mọi đen” nhanh như cắt phóng xuống đất, tay vung vẩy hai cái áo mai-dô cũ mèm làm khăn lau, chạy vội đến con suối cạn. Bên bờ những cô gái Thượng đang giặt giũ, tắm rửa, thỗn thện trong bộ ngực căng phồng, hoảng sợ, vứt đồ bỏ chạy như bị ma đuổi.
Tôi không dằn lòng được bật ra tiếng cười lớn. Nhìn lên trời anh bạn đồng nghiệp của tôi đang bay vòng trên cao bỗng sà xuống thấp, lượn sát bên đám thiếu nữ Thượng đang chạy.
Từ giây phút trái hỏa tiễn “vô tình” rơi trên đầu đàn vịt “vô tội” đến khi chiếc tàu sau khi được lau chùi sạch sẽ kéo dài không 20 phút đồng hồ, nhưng tôi cảm tưởng như 20 “thế kỷ”…
Hai chiếc tàu trực thăng võ trang đang từ từ hạ cao độ, thị trấn Ban Mê Thuột im lìm sưởi ấm trong ánh nắng trưa của miền cao nguyên đất đỏ. Trên khoang tàu, những con cá quẩy mạnh trong thùng đạn gây nên những âm thanh lạ tai, hai anh phụ tá đưa mắt nhìn nhau, nhe răng cười.
Chiều hôm đó, một số anh em của biệt đội được tôi mời đến nhà một người bạn gái làm việc cho vũ trường Biên Thùy để tham dự buổi tiệc bất ngờ.
Trên nền gạch bông chùi bóng láng ngay giữa phòng khách trải một tấm chiếu thật rộng bày đầy những những chai bia cùng những thức ăn bốc khói, canh chua cá lóc, cá kho tộ, vịt kho măng, vịt luộc chấm mắm gừng…Mọi người no say trong tiếng cười nói vui vẻ…Uống cạn ly đầy, rót đầy ly cạn…
Buổi tiệc kéo dài đến đêm, chờ tất cả mọi người ra về tôi leo lên gường vật mình ngủ vùi trong cơn say.
Trong giấc mê mệt tôi mơ màng nghe tiếng ai thì thào bên tai, anh…anh…dậy…anh…hình như có trộm…anh…Tôi mở hẳn mắt ra, còn đang choáng váng vì hơi men, người bạn gái tiếp tục lắc nhẹ vai tôi,…anh…hình như có trộm…Tôi tỉnh người, lắng tai nghe, tiếng lộp cộp văng vẳng từ sau nhà bếp…Bản năng tự vệ, tôi vội thò tay ra sau đầu chụp cây P.38 để dưới gối, xong ngồi phắc dậy trong chiếc quần lót bò xuống gường. Trong tranh tối tranh sáng của căn phòng ngủ tôi nép mình đến bên cửa xuống nhà bếp. Tiếng lộp cộp thỉnh thoảng lại vang lên. Bước thêm vài bước nữa tôi đưa khẩu súng lên ngang vai ngón tay trỏ ép chặc cò súng. Giữa nhà trên và nhà bếp một khoảng nhỏ tráng xi-măng dùng để giặt giũ, rửa chén bát để thùng đạn lớn chứa những con cá lóc. Trong ánh sáng mờ của ngọn đèn chong tôi nín thở, tim đập mạnh, mở mắt lớn hướng về tiếng động trên mặt xi măng gần rảnh nước, hai ba con cá đang nằm lăn lóc trên mặt đất thỉnh thoảng dãy dành dạch, đập vào thành cống kêu lộp cộp. Tôi thở phào, quay người trở lại lồm cồm chui vào mùng ngủ tiếp:
-Ngủ đi em…, không ai cả…, mấy con cá…
Nói xong tôi kéo người bạn gái vào lòng rồi hôn nhẹ lên đôi môi đang mở rộng…

No comments: