Thursday, October 8, 2009

Bên Lề Cuộc Chiến : Thịt Bò Và Thịt Nai
Lời tác giả:
Kỷ niệm một chuyến đi biệt phái cho mặt trận Mùa hè đỏ lửa 72.
Vĩnh HiếuPhi Đoàn 215, Thần Tượng


Buổi sáng trên bầu trời xám đục đầy mây thấp giăng kín, năm chiếc trực thăng phi đoàn Thần Tượng từ Nha Trang nối đuôi nhau bay về hướng Pleiku. Dưới thấp nhấp nhô những ngọn đồi trọc. Đây là vùng Khánh Dương, địa danh ở giữa Nha Trang và thị xã Cheo reo, Phú Bổn, một vùng đồng cỏ cao, xanh màu lá mạ, mênh mông bát ngát. Nơi đó là vườn “địa đàng” của những đàn nai, mểnh cũng như những anh heo rừng đen đủi…
Hôm nay, Th/t Đặng Đình Vinh, phi đoàn phó 215, dẫn anh em hoa tiêu lên Pleiku biệt phái hai tuần lể, đồng thời thay thế những toán hoa tiêu đã ở trước đó. Tôi được cắt bay chiếc trail, chiếc cuối cùng trong hợp đoàn.
Trú đóng tại Nha Trang, một thành phố an bình không biến cố, đa số chúng tôi phải đi đánh “mướn” ở cho những vùng nóng sốt sôi bỏng vùng cao nguyên, hay vùng biên giới tam biên trùng điệp. Biệt phái là nghề của “chàng”. Mỗi khi có trận chiến nào bùng nổ đâu đó là chúng tôi phải “khăn gói, quả mướp” lên đường “diệt giặc”, tạm xa Nha Thành yêu dấu một hai tuần.
Trên chiếc tàu sau cùng tôi đang bay, chở một vài hoa tiêu và cơ phi xạ thủ khác ngồi thùng (danh từ gọi những người ngồi phía sau). Trong đó tôi ghi nhận có Tr/u Phạm Chí Thành, thường gọi là “Thành râu”, cùng chung trong phi đôi võ trang với tôi. Người dong dỏng cao, rất “đẹp trai” với hàm râu đen đậm, cắt tỉa gọn gàng khéo, khi cười nhe bộ răng đều trắng bóng. Mỗi khi đi bay, anh đều mang theo khẩu súng M-18, một loại súng M-16 nhưng biến chế ngắn gọn dành cho những lực lượng đặc biệt, như Lôi Hổ… Anh là một tay súng thiện nghệ, có thể để viên đạn vào giữa đôi mắt của những thú rừng trong tầm khoảng rất xa.
Vì trần mây thấp, ở cao độ vài trăm feet, chúng tôi có thể nhìn rõ đồng cỏ cao lước nhanh dưới chân.
Tôi ngồi dựa ngữa trên ghế bay, lim dim ngủ. Hôm qua “tâm sự” với người yêu gần suốt sáng, làm những gì cần làm để bù trừ cho hai tuần lễ sắp xa cách, người tôi bải hoải, rã rời.
-Ê, ê, dậy, dậy…- Hình như có ai đang kêu tôi trong tiếng động ầm ĩ của khoang tàu.
Tôi mơ màng mở mắt. Thành Râu, ngồi sau sàn chồm lên cockpit, chỉ tay về phía bên phải khung cửa. Quay nhìn theo, dưới thấp bên phải khoảng 2 giờ, một đàn nai mấy chục con đang tranh nhau phóng nước đại trên đồng cỏ, trong tiếng động ầm ĩ của hợp đoàn trực thăng bay trên đầu. Tôi mở mắt nhìn xong quay dựa đầu vào lưng ghế cố trở lại với giấc ngủ chập chờn …Một lần nữa như có ai vỗ vào vai tôi…Lần này là anh cơ phi chồm qua lưng ghế tôi, chỉ tay ra ngoài hướng cửa. Một chú nai nhỏ đang vô tư đứng gặm cỏ vừa nhìn đàn tàu bay lướt qua… Tôi có một cảm tưởng hình như những người “ngồi thùng” đang muốn nhắn gửi cho tôi một “thông điệp” gì đó…
-Làm một con đem lên Pleiku nhậu đi…”thầy”. – Tôi nghe anh cơ phi lên tiếng trong intercom.
Quay lại thấy anh ta nhìn tôi cười, nháy mắt, vẻ mặt “gian ác”..Mấy anh ngồi thùng kia nhìn tôi dò hỏi, như đồng tình với anh cơ phi.
Tôi nghĩ thầm: một lũ điên! Mình đang bay với hợp đoàn tụi nó không thấy sao, “chuyện khoa học giả tưởng”. Tụi nó muốn mình tách rời hợp đoàn, bắn một con nai, khiêng lên tàu, xong tiếp tục nối đuôi hợp đoàn, đáp xuống bãi đậu trước mặt cả phi đội, khiêng nai xuống, máu me trên tàu, kệ … tù mình chịu…Đồ khùng…tôi lại lẩm bẩm.
Tuy nhiên hình ảnh của một “con nai vàng ngơ ngác đạp lá vàng khô” cứ lẩn vẩn trong đầu tôi. Tỉnh hẵn người, tôi sửa thế ngồi thẳng trên ghế bay, dụi mắt, lấy thuốc ra hút. Tôi nhớ lại tiếng nói anh cơ phi: “Làm một con lên Pleiku nhậu đi thầy”. Cái chữ ” thầy” tôi nghe đây có tính cách “lấy điểm” hay “dụ dỗ” hơn là thực chất của nó. Nhìn phía trước mặt trong tầm với, bốn chiếc trực thăng chổng mông nhấp nhô nối đuôi sát nhau. Câu nói văng vẳng “Làm một con đem lên Pleiku..nhậu.” hình như đang cám dỗ tôi vào đường “tội lỗi”. Tôi nghĩ thầm, cuộc đời gian khổ, hiểm nguy đã quá nhiều, có mạo hiểm thêm một lần nữa cũng chẳng sao. “Mission impossible” này đang lung lay để biến thành “Mission possible”. Tôi suy nghĩ chương trình hành động. Sự mạo hiểm này có thể thành công với điều kiện tất cả phải thi hành đúng theo những điểm trọng yếu như sau:
1- Từ lúc tách rời hợp đoàn đến khi con mồi nằm lên sàn tàu, tất cả phải thực hiện trong thời gian tối đa là hai phút.2- Con mồi phải nhỏ, vừa đủ để chứa lọt trong túi đi biệt phái.3- Con mồi phải nằm gần trên đường bay của hợp đoàn.4- Viên đạn phải đúng chỗ để giết con mồi nhanh mà không phải bị chảy máu nhiều.
Quay đầu lại phía sau ra hiệu Thành xích lại gần, tôi giải thích tất cả ý định cho anh nghe rõ ràng. Anh chăm chú, gật đầu hiểu rõ. Sau khi tôi dứt lời, anh không nói một câu, mở túi xách, lôi ra cây súng M-18 ngắn nòng, đen bóng. Trong một cử chỉ thành thạo, anh lấy băng đạn ra đẩy mạnh vào ổ súng lên đạn. Tôi bấm intercom nói với anh cơ phi:
-Nói Th/u Thạch lấy hết đồ trong túi biệt phái ra đi, mình cần cái túi đó…
Thế là tất cả đã sẵn sàng. Hai cánh cửa được mở rộng ra, gió lộng cuộn vào khoang tàu kêu phần phật. Thành ngồi ra sát mé cửa, tay thủ khẩu súng ngắn nòng, như một tay xa thủ nhà nghề.
Tiếp tục bay theo sát hợp đoàn. Mọi người mở mắt nhìn ra xuống đồng cỏ xanh bát ngát. Xa xa trên cánh đồng gợn những đồi thấp thoai thoải, vài con mồi phóng chạy. Không bao lâu, tôi nghe:
-Ê, ê, bên phải hướng một giờ. Thành la lớn. Mọi người chồm lên nhìn ra phía ngoài.
Một chú nai nhỏ, cuống cuồng lao đầu chạy bên hông con tàu. Không mất một giây, tôi bẻ ngoặc cần lái tách rời hợp đoàn, chúi xuống về hướng con mồi. Trong vài giây ngắn ngủi con tàu là sát bên hông con thú đang phóng nước đại. Thành Râu đưa khẩu súng lên tầm mắt nhắm. Con nai nhỏ bây giờ chỉ còn cách con tàu chừng vài chục feet, tôi thấy rõ từng đốm lông trắng hai bên lưng bộ lông vàng nâu đậm, miệng nó sủi đầy bọt mép trắng. Đây là một loại hươu đốm, thường thấy ở vùng Khánh Dương, thịt mềm ăn rất ngon.
-Cạch, cạch..hai tiếng nổ nhỏ từ lòng súng của Thành, con vật đáng thương đang phóng nhanh, trúng đạn ngã quỵ, lăng quay vài vòng rồi nằm yên bất động dưới đám cỏ lau.
Không mất một giây, tôi kéo con tàu nhổng đầu lên đứng sựng lại, bên cạnh con vật đang nằm bất động. Con tàu lơ lửng trên mặt đất vài ba feet, hai anh cơ phi trên tàu nhảy phóc xuống đất cỏ ngập tới lưng, hai người nắm bốn chân con thú như nắm cái chỏng liệng lên sàn tàu. Chiếc trực thăng tức khắc rời khỏi mặt đất vươn mình lên không trung không để mất một giây phút quý báu nào.
“Mission, almost, accomplished”, tôi nghĩ thầm trong tiếng nhảy đập hỗn loạn của con tim. Nhìn lên trước mặt, trên bầu trời xám xịt thấp lè tè, hợp đoàn bốn chiếc trực thăng đã mất dạng, không một dấu vết. Tôi bấn loạn, đầu óc choáng váng. Trước mặt tôi, những ngọn đồi thoai thoải chập chùng, như đang nhập lại với trần mây thấp.
Trong luật phi hành, chiếc bay đầu có nhiệm vụ dẫn dắt tất cả hợp đoàn đi đến mục tiêu. Chiếc sau cùng, trong vị thế của tôi, có bổn phận báo cáo với chiếc đầu nếu có gì bất ổn. Tất cả phải bay trong một vị thế và khoảng cách đã được ấn định. Ngoại trừ những trường hợp phải đáp khẩn cấp, tôi không có một lý do nào để tách rời hợp đoàn cả. Trong cơn hoang mang, bối rối tôi cho con tàu tiếp tục bay gần sát mặt đất hướng về căn cứ Pleiku. Đột nhiên trong tầng số vang lên tiếng nói của Th/t Vinh:
-Hợp đoàn theo con sông Phú Bổn ghé phi trường Cheo Reo lấy thêm xăng nghe. Trời bắt đầu xấu rồi đó…
Như bắt được vàng, tôi mừng rỡ. Tôi kéo con tàu lên vận tốc tối đa, chúi mũi hướng về bờ sông, thân tàu run bần bật như lên cơn sốt, mặt đất phía dưới vùn vụt lùi nhanh về phía sau. Trong vài phút sông Phú Bổn hiện lên trước mặt, tôi lái theo hướng bắc, phi trường Cheo Rreo chỉ còn trong khoảng khắc. Thở dài một hơi định thần, cơn sốt vó đã qua. Bây giờ tôi mới có thì giờ để quay lại nhìn phía sau. Trên con tàu, mọi người ngồi yên tỉnh như không có gì xảy ra, tất cả đã được “thu xếp” đâu vào đó, tôi chăm chú nhìn vào cái túi xách biệt phái màu xám nằm trơ trên sàn tàu, không cần dùng trí tưởng tượng, tôi thấy rõ như có một con vật gì đang nằm gọn lỏn ở bên trong.
-Thành, có máu me gì nhiều không? Tôi hỏi.
-Không, tao bắn một viên trúng cổ, có tí máu thôi, chùi sạch rồi.
Phi trường Phú Bổn hiện ra trong tầm mắt, bốn chiếc trực thăng nhỏ tí đang đậu kế nhau đổ xăng, trong cách quạt quay chấp chới. Tôi lượn vòng bay sát vào bãi đậu kế bên một chiếc trực thăng, đưa tay vẩy chào anh hoa tiêu bạn, xong ngữa người ra thành ghế thở phào nhẹ nhỏm…
Buổi chiều hôm đó, trong một căn phòng của biệt đội, một bữa ăn thịnh soạn được bày ra dưới đất trên tấm poncho trải rộng. Xuất xứ của những đĩa thịt “bò” đủ kiểu chiên, xào, nướng được tuyệt đối giữ bí mật. Một số ít anh em hoa tiêu “thân hữu” 215 được mời tham dự, trong đó có sự hiện diện của Th/t Biệt Đội trưởng Đặng Đình Vinh. Trong đám nhậu đặc biệt có một thượng sĩ xạ thủ Phúc, vua mồm mép nhưng vui tánh, biệt danh là “Phúc phèn”. Lúc vợ anh vừa sanh ra đứa con đầu lòng, anh hay khoe với mọi người là bắt vợ ngồi ngâm “mình” trong thau nước phèn chua, cho “đồ nghề” săng lại, để bảo trì hạnh phúc gia đình.Từ đó anh chết với cái tên “Phúc phèn”. Rượu vô lời ra, mọi người vui vẻ đấu khẩu, trong một giây phút cao hứng, anh Phúc phèn, miệng nhai ngồm ngoàm, tuyên bố một câu rất là “lếu láo”:
-Ai nói đây là thịt bò tôi không tin đâu, tôi thấy ăn như thịt nai vậy đó.
Như là một người sành ăn, vị Thiếu Tá Biệt Đội trưởng cắt lời “Phúc phèn”, trịnh trọng lên tiếng giải thích:
- Mày biết gì mà nói, nghe tao đây này, thịt nai nhai nó mềm hơn nhiều, nhai lâu là nó tan trong miệng, đây chắc chắn là thịt bò, đừng có cãi.
Tôi im lặng liếc mắt nhìn Thành, dưới bộ râu rậm cắt tỉa gọn gàng, anh ta nhe hàm răng mỉm cười…
Vĩnh Hiếu

No comments: