Monday, October 19, 2009

Những Cánh Chim Non

(Những chi tiết và tên nhân vật đều có thật, và người viết cố gắng diễn tả đúng và trung thực... những ngày học bay của mình.)

Sáng hôm nay, sau khi thức dậy, nhìn ra ngoài đường bầu trời u ám, cả thành phố Portland bị bao phủ một lớp mây mù, ngồi đây xem đi xem lại video của chiếc Trực thăng bi nạn rớt xuống biển, và truyện của một ngừõi Phi Công khu trục bị bắn rơi, tự nhiên tôi cảm thấy buồn và thương cho những anh hùng vắn số… Trời ơi tội nghiệp qúa ! Ba mươi mốt năm rồi !....tôi còn nhớ rỏ như ngày hôm qua.

Cuộc đời bay bổng của tôi lận đận vô cùng. Những ngày đầu học bay Cessna T-41 là những ngày đau khổ nhất của cuộc đời tôi. Mấy lần bay đầu tiên liên tiếp tôi bị ói. Và khi bị ói thì mệt và chóng mặt, như vậy thì làm sao học bay được nữa ? Vì quá lo lắng nên hể nghe đến đi bay là mặt mày tôi xanh lè xanh lét, bao tử tôi đau và sôi lên.

Sau mấy tuần học bay, khoá 75-02 bắt đầu solo… Nhưng tôi thì vẩn còn bay straight and level (bình phi). Khi Thầy tôi bắt đầu chỉ dẩn cách làm nhừng động tác khó như quẹo gắt (steep bank turn) hoặc triệt nâng (stall), mỗi lần như vậy là tôi chuẩn bị bao ni lông đê ói thay vì ngồi chăm chú nhìn và lắng tai nghe Thầy chỉ dẫn.
Những ngày ở Căn Cứ Không Quân Medina thật là buồn bã. Vì bay bị khó khăn trong khi tập luyện nên tôi thường hay đi theo nhóm Na, Nhuận, Trường, Bảo, Vinh… Các bạn này đã rớt bay và đang nằm nhà binh xập xám trong lúc chờ tài khoá đi học Kiểm soát Không lưu, hoặc những ngành cơ khí v.v… ở những căn cứ Không Quân khác.

Còn Trời còn đất còn mây nước / Chẳng lẽ ta U mãi thế này? (thơ KQ)

Việc gì đến sẽ đến, khi một khoá sinh phi công (student pilot) bị 3 chữ U (unsatisfactory) thì bị loại ra khỏi khóa bay. Thầy dạy lái máy bay T-41 của tôi còn rất trẻ. Ông có 3 đứa học trò : tôi, Thức, và Tiến.Lúc đó khóa 75-02 qúa đông nên lớp tôi chia làm hai nhóm. Một nhóm đi xe bus đến Tincan Field và nhóm tôi đi xe bus đến Hondo Field. Thường thì tôi bay với Thầy trước, ra vùng thực tập rồi bay về đáp ở Tincan.
Mỗi lần về đến Tincan là Tiến phải lau tàu, vì khi ói tôi chụp bao ny lông không kịp nên văng đầy trên đông hồ phi cụ và trên sàn tàu ! Thằng Tiến vừa lau vừa chửi thề vì cái mùi tanh khó chịu trong phòng lái (cockpit).Mỗi lần Tiến về đến Medina là nó chửi tôi thậm tệ, không còn chữ gì để diễn tả cái bực mình của nó, vì đáng lẽ tôi phải ở lại để tiếp nó và Thầy lau chùi tàu… nhưng xe bus và các bạn đang chờ để về căn cứ.

Mỗi lần Tiến về đến Medina là nó chửi tôi thậm tệ, không còn chữ gì để diễn tả cái bực mình của nó, vì đáng lẽ tôi phải ở lại để tiếp nó và Thầy lau chùi tàu… nhưng xe bus và các bạn đang chờ để về căn cứ.

Những lần Thầy tôi biểu diễn cách làm stall (triệt nâng), kéo cần lái lên đế máy bay vọt lên thẳng đứng, rồi cắt tay ga, chân trái đạp bánh lái (rudder)… Máy bay không còn đủ sức bay lên vì hết ga (power) nên cắm đầu rớt xuống như cục gạch thì làm sao tôi chịu nổi ? Tôi buồn nôn và ói ra liền, chụp bao ói không kịp trong lúc máy bay đâm nhào xuống.

oOo
Những đứa đã solo (bay một mình) bắt đầu chuẩn bị xếp va li đi qua trường bay phản lực. Lòng tôi buồn vô hạn.
Hằng ngày ở Medina tôi ghé thăm Vũ Nam Nhuận ngồi nói dóc, than thở ngậm ngùi cho số phận của mình. Lâu lâu lại theo Nguyễn Na đánh bài, vì tôi sắp bị Thầy cho nghỉ bay để chờ đi học ngành khác !
Thầy của tôi chẳng màng gì đến tôi vì ông biết rằng chắc chắn, và không sớm thì muộn là tôi sẽ bị loại ra khỏi ngành bay. Bạn cùng lớp thì Thầy cho điểm E (excellent), hoặc G (good), tôi thì chữ F (fair) và chữ U (unsatisfactory).
Cuối cùng Ông không bay với tôi nữa vì ông nói tôi thiếu khả năng bay. Tôi phải đi kiểm tra khả năng bay (checkride) với Ông Volander, Trưởng phòng huấn luyện.
Những ngày đầu tháng 12 năm 73 gíó lạnh. Thời tiết bắt đầu xấu và có gió nhiều. Thường thường khi Thầy đã từ chối bay với học trò và cho chữ U, thì Ông Thầy Trưởng ngành huấn luyện chắc chắn sẽ cho chữ U kế tiếp. Tôi hồi hộp và lo lắng khi đi bay với Ông Volander, trong đầu lúc nào tôi cũng nghĩ rằng cuộc đời bay bổng của mình sẽ chấm dứt từ đây !
Bay chỉ có một vòng chung quanh phi trường (traffic pattern), rồi đáp xuống… Ông Volander bảo tôi phải tự đáp một mình. Tôi run lẩy bẩy cầm cần lái. Thầy tôi có bao giờ dạy cho tôi đáp một mình đâu ? Cắn răng chịu đựng, tôi từ từ vào Cận Tiến (final approach). Mặt đất dâng lên thật nhanh, qúa sợ tôi kéo cần lái thật mạnh, con tàu bay ngóc lên, rồi ập xuống, nó nhảy như con cóc và chút xíu nữa thì ra cỏ !
Mặt Ông đỏ lòm như người say rượu. Ông hét lên :
_ No...No… That's it, I have the air craft. (Đưa cần lái cho tôi ngay ! Anh ngồi đó đế tôi bay !).
Trong bụng tôi nghĩ... mới bay có một vòng chưa đầy 20 phút tại sao lại ngưng ? Như vậy thì Ông sẽ cho thêm một chữ U nữa rồi ! Lại thêm một cái đinh đóng vào quan tài ! (one more nail in the coffin) Ôi từ đây tôi sẽ vẫy tay từ giã cuộc đời bay bổng… của tôi.
Con đường taxi vào sân đậu máy bay sao mà dài qúa ! Mặt tôi buồn rầu, nghĩ đến tương lai mà nước mắt rưng rưng... Nhìn qua Ông Volander mặt lạnh như tiền, không nói một câu.
Ôi Không Gian giờ đây ta mới biết
Mộng mây trời đã giết chết cuộc đời ta
Hối hận ư .?...thôi đã muộn rồi
Tôi thèm khát một khung trời thoải mái . (thơ KQ)

Đang ngồi nhìn ra bầu trời xám ngắt, nghĩ đến những ngày đi theo thằng Na, thằng Nhuận. Hai thằng này bán trời không mời thiên lôi, một lời nói ra là thiên hạ cười bể bụng, rất ma giáo, nhưng lúc nào cũng tốt với ban bè, ai bị nạn hoặc có vấn đề gì… đều sẵn sàng quên mình giúp bạn. Cho đến bây gìơ 30 năm sau vẫn vậy.
Ít nhất mình cũng được an ủi một phần nào, thôi thì theo hai thằng này coi bộ vui nha ! Pha cà phê và đi mua thuốc lá cho nó hút, giặt đồ dùm nó, bù lại nó dắt mình đi chơi thăm mấy em "xì" ở dưới Down Town, ngày ngày có những trận cười bể bụng… Như vậy cũng vui rồi...
Đang theo dõi những dòng tư tưởng … Tự dưng chiếc máy bay thắng thật gấp, chút xíu nữa là đầu tôi đụng vào bảng đồng hồ phi cụ (instrument panel)... Ông Volander nói như hét :_ I am getting out.. good luck ! (Tôi đi ra khỏi phi cơ đây ! Chúc anh may mắn !)
Chưa kịp nói gì thì Ông đã đóng cửa và bước ra ngoài, thả tôi bay solo…
oOo
Những chuyến bay đầu tiên ngày nào tôi cũng bị ói, lúc nào tôi cũng mệt nhoài, chóng mặt nên chảng học được gì. Thầy của tôi cũng chẳng muốn tập dợt cho tôi đáp (landing) hoặc những động tác điều khiển khác. Thôi thì đến nước này rồi thì một liều ba bảy cũng liều… Đã cỡi cọp rồi thì bây giờ biết làm sao ?
Cất cánh thì dễ rồi, nhưng làm sao mà đáp xuống an toàn ? .Đường bay chung quanh phi trường để vào đáp, và động tác điều khiển máy bay thì quờ quạng, đồng hồ phi cụ cả chục cái nhìn làm sao hết ? Chết rôi... !
Bây giờ không lẽ chạy vô bến đậu và từ chối solo (bay một mình không có Thầy ngồi bên cạnh) ? Như vậy làm sao sống nổi với sự cười chê của bạn bè, nhất là hai cái miệng của thằng Nhuận và Na ? Các bạn Không Quân ở Lackland và Medina sẽ chê mình là gà chết, tiếng đồn nhanh như điện xẹt, có nước mà đi xứ khác làm ăn !
Tôi một mình taxi ra phi đạo , gọi đài xin take off clearance (cho phép cất cánh), đẩy tay ga (power) 100% và cất cánh bay lên, làm một vòng bay trên phi trường...
Thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Cuộc đời cũng có lúc hên ! Gió ngang thật mạnh ! Thời tiết đột ngột thay đổi, đài bảo tất cả máy bay về đáp vì gíó lớn.
Đang lo âu không biết mình làm sao xuống ? Các động tác phương pháp điều khiển máy bay (Procedures)… tất cả lộn xộn trong đầu. Thôi thì vô cận tiến (final approach) rồi tính... Trên đầu phi đạo (landing threshold) tôi giảm ga, con tàu từ từ đáp xuống thật chậm.
Ẫm ...
Con tàu chạm đất bằng ba bánh, nhảy lên thêm vài lần nữa rồi chạy chậm dần trên phi đạo… Thế là tôi đã đáp xuống an toàn. Hú hồn hú vía !
Muốn tiếp tục học lên giai đoạn phản lực, khoá sinh (student pilot) phải solo và đáp 3 lần. Nhưng hôm đó trời gió lớn, nên tôi đáp được có một lần, vậy là tôi solo ! Đó là điều kiện để tiếp tục giai đoạn kế tiếp.
HA HA HA ! Con đường trở thành Phi công Phản lực thênh thang rộng mở từ đây.

Đến căn cứ Không Quân Sheppard, thành phố Wichita Falls, Texas, mọi thứ đều mới lạ. Thiếu Tá Tạ hòa Hưởng như con Đại Bàng dang đôi cánh rộng chào đón những con chim non mới đến. Vẻ mặt Ông nghiêm nghị, người cao, ốm đen như người của sắt thép làm ai cũng kính nể.
Noel 1973, Sheppard chào đón lớp 75-02 bằng một bữa tiệc linh đình. Thiếu Tá Hưởng mở màn buổi tiệc tất niên ở Officer Club bằng môt khiêu vũ với một người con gái đẹp Việt Nam duy nhất trong buổi dạ vũ, Nga. Nàng Tiên này là Tiếp viên phi hành (Airline stewardess) ghé ngang thành phố Wichita Falls Texas để thăm người yêu, một khoá sinh tên Mến đang thụ huấn tại đây.
Sau này tôi đinh cư ở Portland và gặp lại cô Nga năm xưa... Tôi có nhắc đến bài khiêu vũ đầu tiên của cô và Thiếu Tá Hưởng. Cô Nga xinh đẹp ngày nào bây giờ đã có chồng... Mỹ, tên Jones. Còn chàng Phi Công phản lực đẹp trai hào hùng và độc đáo năm xưa có lẽ bị đi học tập mút mùa tại một nơi rừng rú xa xôi nào đó ở Việt Nam.
Những ngày học nhảy dù đã xong. Không ai bị què chân gảy gọng. Phòng cao độ là chuyện nhỏ. Bây giờ đến trường bay, những chiếc phản lực cơ T-37 và T-38 huấn luyện lên xuống gầm thét liên hồi...Trước căn cứ có bảng đề chữ thật lớn, và vẽ hai chiếc phản lực hợp đoàn bay lên...............ROARING TO THE FUTURE...............( GẦM THÉT ĐỂ TIẾN ĐẾN TƯƠNG LAI )
Những ngày đầu khóa tôi đến Flightline nhận dù, măt nạ chụp vào mũi và miệng để thở khí oxy (oxygen mask) và nón bay (helmet)... Đang loay hoay trong phòng dù thì Trịnh Khanh, trước tôi một lớp vừa đi bay về, đầu tóc bờm xờm, mặt mày xanh lè và nhăn nhó như con khỉ. Chắc hôm nay thằng Khanh bay quờ quạng nên bị thầy uýnh ! Khi thấy tụi tôi vui vẻ cuời nói ngắm nghía nón bay, nên hắn quạu quọ và phán cho tui tôi một câu :
_ Đ. m. Không có sướng đâu con ơi ! Đeo mõm chó vô thì đời của mấy con tàn rồi... !
Có lẽ còn chưa hả dạ, sau khi ra khỏi phòng dù, Trịnh Khanh còn ngoái đầu lại bực dọc :
Đ. m.. cười cho đã đi con, tuần sau tụi mày sẽ biết !
Đúng như lời Khanh tiên đoán... Những ngày đau khổ của tôi lại diễn ra Tôi bi ói 7, 8 phi vụ liên tiếp. Ngày nào cũng ói ra tàu, có lúc giật mask ra không kịp tôi ói luôn vào mask .Sau khi bay tôi phải rửa tàu, rửa mask… Tôi phải dùng tăm xỉa răng để lấy từng hạt cơm, vì trong mask có những lỗ rất nhỏ để liên lạc vô tuyến, người pilot khi liên lạc vói đài phải nói vào trong mask (mặt nạ). Và mask cũng là dây để thở oxygen.

Lúc ấy Texas là mùa đông, Wichita Falls có tuyết, lần đầu tiên trong bao nhiêu năm. Tôi phải xách từng sô nứõc đi bộ từ Flight Line đến chổ đậu máy bay rất xa.Ngồi trong phòng lái (cockpit), tôi cặm cụi lau tàu… Lau từng đồng hồ phi cụ. Bàn tay tôi lạnh cóng. Lâu lâu tôi lại ngừng tay nhìn ra ngoài thấy bạn bè mình đi ngang với Thầy nói cười vui vẻ...
Trời ơi ! Tôi thèm được như mọi người… Tôi thèm được thầy tôi yêu mến...Tôi hoàn toàn thua kém bạn bè về nhiều mặt, nhất là kiểm soát tiền phi (Pre-flight check). Đào Công Chánh hết lòng giúp đở tôi để theo kịp bạn bè cùng lớp. Thầy tôi đối với tôi lạnh nhạt, chỉ chờ cơ hội để ‘dứt chỉ’ thằng con. Một là chuyển cho tôi đi qua Thầy khác, hoặc hai là… đánh rớt tôi.Tôi cô đơn. Trong lớp tôi là con vịt đẹt chỉ chờ ngày để tế thần ! Tôi mơ ước hình ảnh oai hùng của người Phi công Phản lực, của Thiếu Tá Tạ Hòa Hưởng... oai phong lẫm liệt đứng trước hàng quân !
Bây giờ thằng Nhuận, thằng Na đã đi xa. Nhuận và Bảo đi Mather học C-130 Navigator, Na đi Tyndall học Kiẻm soát không lưu, còn ai đâu mà nghe tôi kể lể những khó khăn của tôi ?
Thầy tôi không còn bay với tôi, và chuẩn bị thả thằng học trò duy nhất Trần văn Ngôn 72C solo. Tôi là đứa con lạc loài ! Những Thầy lớp khác khi cần giờ bay huấn luyện thì xuống M Flight để bay với tôi. Họ đâu cần biết thằng học trò này cần tập dợt những động tác nào để mà dạy ?
Rồi khóa tôi chuẩn bị solo. Phạm Kim Ngôn 72 E và Dũng "lia chia" 72C solo đầu tiên. Và lần lượt đến mọi người… Khi Thầy thả solo, thì Thầy rất hãnh diện vì mình đã thành công trong việc dạy học trò mình.Đã đến lúc tôi phải solo để theo kịp ban bè cùng khóa, hoặc là nằm nhà chờ đi học ngành khác, hoặc về Bộ Binh Long Thành…
Thầy của Phạm Kim Ngôn là Richard Karch, một người đep trai cao lớn tính tình hiền hậu và rất cởi mở. Ông đi bay với tôi được hai lần. Ông rảnh rỗi vì chỉ có một hoc trò. Học trò của Ông có khiếu bay nên Ông cũng rất hãnh diện.
Tôi đã đi bay với Lt. Karch. Ý tưởng solo cũng chẳng đến với tôi vì tôi biết khả năng của mình. Và đâu có ai ngu dại gì thã solo một đứa học trò mà mình chưa biết khả năng của nó ? Lỡ nó đập tàu thì sao ???Ai sẽ thã tôi solo ?
Hôm đó tôi không ra ngoài vùng nửa mà thực tập đáp ở phi trường (traffic pattern). Đáp được hai lần tạm đươc. Thầy Karch ngừng, và chạy vào bến đậu. Ông bảo tôi mở canopy ra và nhỏ nhẹ nói với tôi : Chúc may mắn (good luck !) và leo ra ngoài.
Vẻ mặt Ông rất lo âu, và Ông cười đau khổ :
_ Will I loose this wing ??? ( Anh có làm tôi có bị mất cánh bay không ? )Ông chỉ vào cánh bay của Ông trên ngực áo, và vẫy tay tạm biệt. Khi Thầy thả solo... nếu học trò "đập tàu" thì Thầy sẽ bị mất cánh bay.
Tôi Taxi ra phi đạo, và cất cánh bay lên. Tiếng động cơ phản lực gầm hú vang trời như hỏa tiẽn phóng về phía trước. Bay vòng đầu, trên cao độ 2000 feet, vận tốc (air speed) 200 knots…
Tôi bay lệch lạc và không thẳng đường trên phi đao. Thức dặn dò tôi hoài, dễ ẹt, mày cứ để "thằng nhỏ" của mày trên Phi đạo là mày sẽ bay thẳng băng. Lần đầu tiên trong đời solo phản lực, tôi ra mồ hôi như tắm. Ướt đẫm áo bay, cố gắng nhớ những gì Thầy và Thức đã dặn dò : "Thằng nhỏ" trên phi đạo, cao độ 2000 feet… Cánh trái ngang với với đài kiểm soát không lưu (control tower), 60% tay ga… Nghiêng cánh 60 độ quẹo gắt về bên trái để vào inside down wind, kéo stick lên để khỏi mất cao độ…
Tôi mãi nhìn đồng hồ phi cụ (air speed indicator. altitude indicator) và đài kiểm soát mà quên đi điều quan trọng nhất là trước khi quẹo gắt (pitched out) phải... clear... clear... clear. Khi quẹo phải nhìn xem có ai bay gần mình không ?
Sau khi quẹo quay vòng thật gắt 180 độ và lấy lại thăng bằng, tôi thấy hai chiếc phi cơ phản lực bay hợp đoàn (formation) ngay trước mặt. Khoảng cách rât gần giống như bạn lái xe trên đường xa lộ cao tốc (freeway). Nếu lái xe thì tôi đã nhẹ nhàng đạp thằng và từ từ cách xa xe đằng trước. Nhưng trên trời máy bay phản lực jet plane bay rất nhanh làm sao mà thắng ? Trong khoảng tích tắc, tôi nghe tiếng la trong máy :
_ Formation number two breaking out for spacing (Hợp đoàn chiếc số hai bay thẳng lên cao độ 3000 bộ để tránh tai nạn.)
Chiếc formation number 2 bắn như pháo thăng thiên lên 3000 feet. Chiếc hợp đoàn số một quẹo trái vào vòng đáp cận tiến.Trong lúc lo sợ đó, tôi đã quên bỏ bánh đáp !
Lúc đó tôi phải quẹo vào vòng đáp cuôi cùng, và vào cận tiến. Tôi nhắm vào cuối phi đạo và chuẩn bị hạ cánh. Tôi nghe tiếng la thất thanh trong máy :
_ Final approach go around. (Phi cơ đang vào cận tiến không được phép đáp. Phải bay lên và làm vòng đáp khác.)
Lúc đó chiếc hợp đoàn số một đã ở trên đầu phi đạo (landing threshold) và sắp chạm đất (touch down).Tôi đang ở vị trí cận tiến (final approach) trên cao độ khoảng 300 feet và thấy rỏ chiếc hợp đoàn số một (formation #1). Tôi thầm nghĩ, tại sao tên Pilot của con tàu trước mình không nghe lệnh của đài và bay lên để làm lại một vòng đáp khác vậy cà ? Hay là nó ngủ quên nên không nghe đài nói ?
Chiếc hợp đoàn số một (formation number 1) đã đáp và đang quẹo vào bến đậu máy bay.Tôi lại nghe đài, lần này la lớn hơn :
_ Go around, Go around ! (Không được đáp, làm vòng đáp khác.)
Lúc đó tôi thấy chỉ có một mình tôi đang vào cận tiến (final approach) ! Ngay lập tức tôi đẩy tay ga 100%, ấn hết tay ga… Tiếng phản lực gầm rú vang trời. Thay vì vào đáp, con tàu phóng thẳng về phía trước…
Khi đẩy tay ga, tôi lấy tay đấy tay điều khiển nâng bánh đáp lên. Nhưng, trời ơi ! Cần điều khiển bánh đáp (gear) đã nằm ở vị trí khoá (lock) rồi !Tức là tôi chưa bỏ bánh đáp xuống ! Khi làm xong vòng quẹo gắt và thấy 2 chiếc hợp đoàn phản lực, tôi đã sợ qúa mà quên bỏ bánh đáp !.Đáp bụng thì đi đời nhà ma.
Lúc đó Thức đang trực ở nhà nhỏ cuối phi đạo. Sau này khi gặp lại ở Flight line Thức nói với tôi là chút nữa là họ bắn flares ra phi đạo để báo cho tôi biết là đừng có đáp vì không thấy bánh đáp ở dưới bụng máy bay.
Trên đường đi vào Flight line tôi vừa buồn vừa sợ. Ước chi có phép nhiệm mầu nào đó để tôi biến đi, cho tôi tan vào hư không để khỏi nghe tiếng cười chế nhạo của bạn bè và không gặp lại người Thầy đã thả mình solo !

Mọi việc theo thời gian trôi mau. Tôi đã quen dần với con chim sắt, từ lúc đó tôi không bị ói, tôi được chuyển qua Thầy mới. Ông hết lòng giúp đỡ tôi và tôi là học trò duy nhất của Ông.
Những giai đoạn kế tiếp, ngày đêm chuyên cần luyện tập, việc học bay dần dần trỡ nên dễ dàng với tôi. Bay trong thời tiêt mây mù, bay hợp đoàn với ba chiếc hoặc bốn chiếc phản lực cơ, hoặc bay lật ngửa và nhào lộn tôi không còn thấy khó khăn nữa.Tôi cố gắng hết sức mình, nhất là với sự giúp đỡ của bạn bè và những khóa đàn anh, tôi đã vượt qua bao sự khó khăn.
Mỗi lần check ride tôi đều được thuận buồm xuôi gió và không bị khó khăn như những ngày đầu học bay, trước sự ngạc nhiên của bạn bè cùng khóa. Có nhiều bạn không tin và cho rằng tôi nuốt phải ruồi ở 20 ngàn feẹt.Những ngày chuẩn bị ra trường gần đến. Mọc đủ lông đủ cánh... làm chim Đai Bàng. Tiền thưởng hơn hai ngàn đô la.
Tiền đầy trong túi, sòng bài lại được lập ra... nhưng thằng Na đã học xong và về nước rồi. Thiếu Uý Na lúc đó đã về Pleiku hay Đà Nẵng... lấy ai dạy tôi đánh bài đây ?
Rồi một tin đồn được tung ra : Bắt đầu từ khóa tôi tất cả sẽ được tiếp tục bay T-38, và F-5 E. Nguồn tin này ai cũng tin tưởng chắc chắn là đúng vì mấy tháng trước nửa lớp 74-09 va 75-01 đã bắt đầu tiếp tục huấn luyện T-38 tại căn cứ Webb Air Force Base. Như vậy thì đời tôi lên hương quá cỡ rồi. (Tôi lại lầm thầm trong bụng : hi vọng lần này lên T-38 va F-5 E không bị ói nữa, hihihihi!)
Nhưng, than ôi ! Phước bất trùng lai... hoạ vô đơn chí !
Trái với niềm hi vọng của mọi người, toàn khòa 75-02 được lệnh phải về nước bay chiến dấu, vì tình hình quá sôi động ở quê nhà. Việt Cộng đã bắt đầu tấn công vào các Tỉnh miền Trung.
16 Cadets và 1 SQ Đàlạt (Trung Uý Nguyễn đắc Trung ) đã được gắn cánh bay phản lực ngày 6, tháng 9, năm 1974, Tất cả đươc gắn cánh bay (United States Air Force Silver Wings) và lên đường về nước ngày 12 tháng 9 năm 1974.


No comments: