“Chiếm được thành, đánh được địch... chưa phải là thắng,
nếu chưa chiếm được lòng dân”. (Binh pháp Tôn Tử)
nếu chưa chiếm được lòng dân”. (Binh pháp Tôn Tử)
Ngày 30/4/05, trong khi cả nước tưng bừng cờ đèn kèn trống ăn mừng 30 năm ngày giải phóng Miền Nam, thì ở dưới âm phủ các vong hồn cán binh VC bị đói meo đói mốc vì chủ trương vô thần nên không được ai cúng kiến… Vong hồn Đại tướng Nguyễn Chí Thanh bèn dật dờ đội đơn lên gặp Bác Hồ để khiếu nại, xin được giải quyết vấn nạn:
_ “Thưa Bác, 2.500.000 âm binh của bộ đội ta được Tổ Quốc Ghi Công đang đói mốc meo trong các Nghĩa Trang Liệt Sĩ trên khắp cả nước. Trong khi những vong linh nguỵ quân miền Nam của Đại tướng Đỗ Cao Trí bên Nghĩa Trang Quân Đội là bên thất trận có nợ máu với nhân dân lại được Tổ Quốc Ghi Ơn cúng vái ăn uống phủ phê, khói nhang thơm ngát, đờn ca xướng hát vang lừng : ‘… Chè, xôi, chuối… để cúng ông bà… thịt gà rô ti, thịt vịt, tôm, cua, đậu, mè…’ Quân ta nghe mà phát thèm.
Và ghét nhất là những tên Ngụy mén ở quân trường. Chúng vừa đi diễu binh vừa hát : ‘Đường trường xaaa… con chó nó tha con mèo… Sá gì cá mối dưa leo ? Buổi sáng : ta ăn mì đường ! Trưa chiều : Cơm chan nước tương ! Muôn đời… Lục Quân Việt Nam… hai… baaa…’ Ngon lành như thế mà chúng nó còn chê, trong khi quân ta không có mà ăn…
Chi bằng Bác cho phép cháu đem quân qua ‘giải phóng’ phứt cái nghĩa trang quân đội đó để kiếm ‘chút cháo’ cứu đói… Hoặc xin Bác chỉ đạo cho các đồng chí lãnh đạo trên trần gian tìm cách lên dự án “qui hoạch” phứt cái nghĩa trang này thành Khu Công Nghiệp, rồi đem bán cho các công ty Đại Hàn, Đài Loan, Thái Lan… cho họ làm mặt bằng kinh doanh để khai thác tại chổ nguồn nhân công rẻ mạt của Việt Nam. Như thế là nhất cử lưỡng tiện, vừa có ngoại tệ để xoá đói giảm nghèo, vừa xóa đi được một cái tàn tích của chế độ cũ…”
_ “Thưa Bác, 2.500.000 âm binh của bộ đội ta được Tổ Quốc Ghi Công đang đói mốc meo trong các Nghĩa Trang Liệt Sĩ trên khắp cả nước. Trong khi những vong linh nguỵ quân miền Nam của Đại tướng Đỗ Cao Trí bên Nghĩa Trang Quân Đội là bên thất trận có nợ máu với nhân dân lại được Tổ Quốc Ghi Ơn cúng vái ăn uống phủ phê, khói nhang thơm ngát, đờn ca xướng hát vang lừng : ‘… Chè, xôi, chuối… để cúng ông bà… thịt gà rô ti, thịt vịt, tôm, cua, đậu, mè…’ Quân ta nghe mà phát thèm.
Và ghét nhất là những tên Ngụy mén ở quân trường. Chúng vừa đi diễu binh vừa hát : ‘Đường trường xaaa… con chó nó tha con mèo… Sá gì cá mối dưa leo ? Buổi sáng : ta ăn mì đường ! Trưa chiều : Cơm chan nước tương ! Muôn đời… Lục Quân Việt Nam… hai… baaa…’ Ngon lành như thế mà chúng nó còn chê, trong khi quân ta không có mà ăn…
Chi bằng Bác cho phép cháu đem quân qua ‘giải phóng’ phứt cái nghĩa trang quân đội đó để kiếm ‘chút cháo’ cứu đói… Hoặc xin Bác chỉ đạo cho các đồng chí lãnh đạo trên trần gian tìm cách lên dự án “qui hoạch” phứt cái nghĩa trang này thành Khu Công Nghiệp, rồi đem bán cho các công ty Đại Hàn, Đài Loan, Thái Lan… cho họ làm mặt bằng kinh doanh để khai thác tại chổ nguồn nhân công rẻ mạt của Việt Nam. Như thế là nhất cử lưỡng tiện, vừa có ngoại tệ để xoá đói giảm nghèo, vừa xóa đi được một cái tàn tích của chế độ cũ…”
Không ngờ, chẳng cần đợi tướng Thanh nói hết Bác đã gạt phắt:
_” Chú là dân võ biền chỉ biết đánh đấm, tính gần mà không biết nghĩ xa, 'đai sun' là phải.
Bác hỏi chú : Nếu như bây giờ mà giải toả cái nghĩa trang đó đi thì tiền bán đất sẽ rơi vào túi ai ? Liệu bọn cơ hội chủ nghĩa đó có thí cô hồn cho những kẻ khuất mày khuất mặt như chúng ta ở dưới này đồng xu cắc bạc nào không ? Rồi đến ngày rằm, mùng một, giổ chạp… thì cháo cúng đâu mà cho đoàn cô hồn các đảng đói khát của ta xông vào hưởng ké ? Mà đa số vong hồn lính Ngụy đều được cúng tại gia, tại chùa chiền, nhà thờ… trên khắp miền Nam, thì chú làm gì được họ?
Còn nói chuyện dùng vũ lực để ‘giải phóng’ thì liệu hai triệu rưởi âm binh ốm đói của chú, mười tên đu một cành đu đủ không gảy, có chơi lại với hai trăm rưởi ngàn vong hồn lính nguỵ được giổ chạp cúng kỵ đầy đủ nên người nào cũng hào hùng và độc đáo, to con tốt tướng, phốp pháp như voi không?
Bộ chú tưởng là ta đã thật sự thắng được họ chắc? Không lẽ trình độ chính trị của chú kém cỏi đến nổi không biết gì về chiến lược Domino của Mỹ, nên không hiểu được rằng sở dĩ có được ngày 30/4/75 là vì ngày xưa Đảng ta chịu không nổi sức ép của Không Lực Hoa Kỳ, đành phải ký vào Hiệp định Paris? Theo đó Nixon và Henry Kissinger đã giao cho ta cả miền Nam để bao vây Trung Cộng, để Mỹ khỏi tốn 3 tỷ 750 triệu đô la tái thiết miền Bắc và bồi hoàn chiến tranh cho miền Nam. Mắc me hai gã SOB này làm cho dân chúng cả hai miền Nam Bắc của ta đói thấy cha, lại bị hai cựu đồng chí thâm giao chí cốt là Khờ Me Đỏ và Trung Cộng xua quân vượt biên giới vào nước ta kiếm chuyện…
Mà thôi, chuyện đó xưa rồi, bỏ đi. Chi bằng lo việc trước mắt của chú là tìm cách ‘xoá đói giảm nghèo’ cho đội âm binh đông đúc của ta trong cơn túng ngặt.
Bác thấy là bên nghĩa trang quân đội VNCH và nghĩa trang chiến sĩ trận vong Arlington của Mỹ tuy dư ăn dư để nhưng lại thiếu… đàn bà, vì nữ quân nhân của họ không có mấy người tử trận. Trong khi tại các nghĩa trang liệt sĩ của ta lại có cả trăm đội ‘quân tóc dài’ và hàng hà sa số đoàn nữ du kích, thanh niên xung phong… tuổi xuân hơ hớ đã phải bỏ mình trên khắp các nẻo đường mòn Hồ Chí Minh. Cho nên Bác khuyên chú hảy áp dụng chiến thuật ‘Đổi Người Lấy Lương Thực’. Nghĩa là ta nên xuất khẩu các đội nữ âm binh qua đó làm ‘hộ lý’ cho họ, để đổi lấy chút cháo cầm hơi cho quân ta trong khi chờ đợi được đi đầu thai kiếp khác…”
Vô cùng khâm phục Bác Hồ là người đa mưu túc trí, đại tướng Nguyễn Chí Thanh bèn rút đơn khiếu nại, trở về mồ chỉ huy của mình hăm hở triển khai kế hoạch hành động theo lời Bác dạy.
Quả nhiên chỉ sau một đêm hú hí bên nghĩa trang quân đội, đoàn nữ âm binh của đại tướng Thanh đã hí hững khiêng về nghĩa trang liệt sĩ của ta vô khối nhang, đèn, hoa, quả, gà luộc vàng óng, vịt quay đỏ ửng… để chia nhau. Lại có cả hàng đống đô-la xanh, vàng mã… Toàn tờ trăm có in hình tổng thống Thomas Jefferson đường hoàng. Và ngài đang nở nụ cười toe toét đến tận mang tai.
Nhưng… Ô hô, ai tai ! Thảm thiết, thương thay!
Các vong hồn liệt sĩ của tướng Thanh đã phải khóc bằng ‘tiếng Tàu’ trước đống đồ cúng vừa mới kiếm chác được bên nghĩa trang quân đội : Nhang đèn... thì đa số là hàng điện tử, cháy nghi ngút quanh năm suốt tháng mà ‘chẳng thơm chút nào’. Còn hoa quả gà vịt tôm cua… thì trông rất ngon lành bắt mắt, mà toàn làm bằng nhựa nylon dai nhách không thể nào nhai được !
Điện qua hỏi tướng Trí thì ổng trả lời đó là hàng ngoại của Trung Quốc rất đắt tiền, đồng bào miền Bắc ta đã nhập lậu qua biên giới rồi chở vào Nam bán kiếm lời. Nhiều đồng bào miền Nam mua về dâng cúng cho người thân đà khuất bóng, để bàn thờ của họ vừa sang vừa đẹp lại vừa bền bỉ xài được lâu. Thời buổi này đồ ngoại là đồ xịn mà. Không tin thì sai quỷ sứ hiện hồn lên khắp các chợ miền Nam mà hỏi.
Đại tướng Thanh vô cùng ngỡ ngàng khi trinh sát báo về xác nhận đó là hàng xịn thứ thiệt, chớ không phải là đồ bỏ đi của lính ông Trí chơi khăm. Ông chua chát nghĩ thầm:
_ “Mình làm kinh tế kiểu này coi như là... mất cả chì lẫn chài, chớ còn gì nữa ?”
Cũng may mà còn những xấp đô-la ! Ông bèn sai đội nữ thanh niên xung phong gánh tiền đô qua nghĩa trang Arlington của Mỹ để mua đồ hộp, ration C… nói riêng_ còn nói chung là các loại lương thực, chay mặn gì cũng được_ về cho lính ăn đở đói, trong khi chờ đợi Nhà nước ta cứu xét chế độ chính sách trợ cấp cho các anh hùng liệt sĩ dưới này.
Xét rằng ở bên đó có tới 58.000 KIA Vietnam đang an nghỉ, mà chỉ có duy nhất một em là đại úy điều dưỡng của Không quân tử trận trên chuyến bay C5 Babylift bị ta bắn rớt tại Sài gòn, như hoa lạc rừng gươm. Tướng Thanh hy vọng rằng đoàn chiến sĩ gái, nữ dân quân, du kích, thanh niên xung phong... của ta qua đó sẽ làm ăn khấm khá.
Đã mấy mùa lá rụng, thế mà đội nữ âm binh này lại đành đoạn ra đi… biền biệt, làm cả triệu cô hồn các đảng đang đói khát của ta cứ trông đứng trông ngồi như trẻ con chờ mẹ đi chợ. Phải thăm thẳm chiều trôi mới thấy một nhóm trong số họ mò về. Mà lại về tay không _ ngoài một mớ me xoài cóc ổi... toàn đồ chua, đói bụng ăn vào thêm xót ruột. Nhưng bộ mặt của em nào cũng hơn hớn cười tươi như hến, vừa đi vừa hát bài ‘Hà Nội đó... niềm tin yêu hy vọng’. Không hiểu tại sao.
Hỏi ra thì nữ đồng chí thủ trưởng phái đoàn đi chợ này trả lời:
_ “Báo cáo đồng chí Đại tướng : Ở bên nghĩa trang quân đội Mỹ thứ gì cũng có… nhưng họ không chịu bán cho chúng em. Vì PX địa phủ của họ chỉ xài đồng đô-la đỏ MPC, tức chứng chỉ chi phó. Trong khi tiền đô mà các anh lính Ngụy trả cho chúng em lại là đô-la xanh…
Những chàng GI chết trận bên đó đã chỉ cách cho chúng em qua giao dịch với các nghĩa trang dân sự, là nơi chấp nhận chi trả bằng đồng đô xanh. Nhưng tiền đô của họ mặt sau có hàng chữ “In God We Trust”, trong khi tiền đô của ta lại đề bốn chữ… “Ngân Hàng Địa Phủ” ! Nghi là tiền ‘dzỗm’ nên các cửa hàng mậu dịch quốc doanh địa phủ của Mỹ cũng không chịu xài…”
Đại tướng Thanh lắc đầu thất vọng :
_ Mỹ là một thị trường béo bở nhất thế giới mà các cô qua đó mua bán cũng không xong ! Làm ăn kiểu đó thì đòi phát triển kinh tế với thương mại để làm một con rồng Châu Á thế quái nào được ? Vậy thì tại sao công việc bị thất bại mà các cô không về báo cáo ngay cho Trung Ương Cục ? Còn nấn ná ở lại bên ấy cả tháng làm chi vậy ?
_”Dạ, báo cáo đồng chí Đại tướng...” _ các nàng bẽn lẽn trả lời _ “chúng em ở nán lại để tranh thủ mỗi người một cái… bầu Mỹ. Vì nghe mấy vong hồn Việt Kiều yêu nước bên đó đồn rằng sau này sẽ được Hội Đồng Địa Phủ ODP (Organizations of Dia Phu) cứu xét cho những người... có liên hệ mật thiết với Mỹ được di cư qua… Arlington, theo diện… Con Lai !”
Thật là hết ý kiến với cái kiểu đầu cơ chính trị của đàn cháu chắt con dân thơ dại này. Bác Hồ biết chuyện rất lấy làm thương tâm, bèn an ủi tướng Thanh :
_“ Trường kỳ kháng chiến nhất định thắng lợi. Để Bác lệnh cho Thủ tướng Khải và Vietcom Bank qua Mỹ điều đình thử xem. Nếu họ chấp nhận cho ta gia nhập WTO trên dương gian, thì ở dưới này chắc tiền đô Ngân hàng Địa Phủ của các chú cũng được họ chấp nhận đấy. Khi đó tha hồ mà xài đồ Mỹ. Hãy chờ xem...”
Đại tướng Thanh ngoài mặt phải làm ra vẻ tin theo lời Bác, nhưng trong lòng quá sức ngao ngán cho thói đời đen bạc, hận kẻ bội tình… Sự hy sinh cao cả của những người lính cho Dân Tộc của họ được Độc Lập, Dân Quyền được Tự Do, Dân Sinh được Hạnh Phúc… nay được trả công theo cái kiểu như thế này ư ? Nằm buồn một mình trong căn… mồ, mà hồi đó là hầm chỉ huy đã bị B52 Mỹ đánh sập, ông thường thở dài lắc đầu : “Biết vậy hồi đó mình ra hồi chánh quách cho xong!“
Và người ta thường thấy ông hiện hồn lên nằm mắc võng tòn ten bên đường Trường Sơn, u uẩn ngâm nga bài thơ Màu Tím Hoa Sim của Hửu Loan, nhất là cái đoạn kết mà nhà thơ này mới thêm vào khi bán bản quyền bài thơ cho hảng Vietek, là công ty quốc doanh điện tử chuyên lắp ráp đầu máy karaoke DVD, với giá 100 triệu vnd:
_ “…Màu tím hoa sim,
Tím tình trang lệ rớm
Tím tình ơi lệ ứa.
Ráng vàng ma và tiếng sừng húc điệu quân hành
vang vọng chập chờn theo bóng những binh đoàn
biền biệt hành binh vào thăm thẳm chiều hoang màu tím…
Tôi ví vọng về đâu ?
Tôi với vọng về đâu ?
Áo anh… nát chỉ từ lâu !”
Rồi ông chép miệng :
” Hồi này đồng chí Hửu Loan giàu to rồi. Phải chi ổng còn nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ mà cúng cho mình một con vịt quay thì hay biết mấy… Mặc kệ nó có bị nhiễm virus bệnh cúm gia cầm H5N1 hay không, cũng được…”
McKeno (post lại từ bgkq.net)
No comments:
Post a Comment