Thursday, October 8, 2009


Đời Phi Công Trực Thăng: Chiếc Máy Cày Màu Đỏ

Lời tác giả:
Bài viết này để tưởng nhớ đến anh Nguyễn Đình Toản, một Thần Tượng nửa đường gãy cánh trong phi vụ tại mật khu An Lão, tỉnh Bình Định..
Vĩnh Hiếu, Phi Đoàn 215, Thần Tượng

Tám giờ sáng, mặt trời vừa thức dậy còn lấp ló trên đầu núi phương Đông, những tia nắng vàng rọi chiếu xuống một vùng rừng núi bao la đang còn ngái ngủ trong sương mai. Ngồi trên ghế bay chiếc trực thăng võ trang, chiếc áo giáp dày cộm nặng nề ôm chặt kín lồng ngực tạo cho tôi một cảm giác thật an toàn. Tiếng động cơ ì ầm hoà lẫn cùng tiếng gió lộng phần phật qua khung cửa mở toang nghe quen thuộc. Trong khoang tàu, hai người xạ thủ ngồi bất động trên thùng đạn, tay gò chặt cò súng minigun sáu nòng chĩa thẳng ra ngoài, phía sau chiếc trực thăng võ trang số hai bám sát trong đội hình tác chiến. Hai con chim sắt của phi đoàn 215 lầm lủi trên bầu trời cao hướng về vùng hành quân trực chỉ. Trước đó không lâu là chiếc C@C ( Command and Control ) của Th/T Lê Hữu Đức cùng bộ chỉ huy thuộc Trung Đoàn 44 của Sư Đoàn 23 bộ binh đã bay vào vùng trước để tìm bãi đáp.
Hôm nay phi đoàn Thần Tượng đang thi hành một phi vụ đổ quân vào thung lũng “Buôn-Mì-Gà”. Là một buôn Thượng phì nhiêu, trù phú lúc trước một nhóm Thượng trong đám phản loạn Fulro đã dùng làm nơi trú ẩn, nay Cộng quân đã âm thầm sử dụng để canh tác, sản xuất lương thực tiếp tế cho lực lượng tác chiến. Trên cao độ, tôi lặng yên nhìn xuống dưới chân, con tàu đã bay vào vùng địch, thung lũng “Buôn-Mì-Gà” nằm sâu giữa hai rặng Trường Sơn cao ngút về phía Đông Nam của thành phố Ban Mê Thuột khoảng sáu bảy chục cây số. Những đám rẫy trồng ngô khoai màu xanh thắm hay lá mạ, những đám rẫy màu vàng lúa mì cùng những mảnh rừng vừa mới được đốt cháy màu xám tro nằm dọc theo hai bên sườn núi như những mảnh áo vá đủ màu, ở giữa là con suối quanh co uốn lượn trong lòng thung lũng xanh xen lẫn vài luống cầy mới vừa được canh tác còn phơi màu đất đỏ. Một không gian thiên nhiên hùng vĩ của quê hương gấm vóc đang im lìm yên ngủ trong hình ảnh của thái bình giả tạo.
Còn chừng hơn chục phút bay nữa thì mới đến bãi đáp, tôi lấy điếu thuốc châm lửa đốt. Qua làn khói bay nhiễu loạn tôi tôi mơ màng liên tưởng tới cuộc đời giang hồ gió bụi của người hoa tiêu trực thăng, gian khổ, nhưng sôi động, đầy màu sắc và ý nghĩa. Tôi đã được ân huệ của Tổ Quốc cho khoác chiếc áo bay lên người để trở thành một cánh chim trời xỏa cánh bay cao trên vùng đất quê hương gấm vóc. Tôi đã may mắn hơn bao nhiêu người trai trẻ cùng thế hệ đã được gia nhập một tập đoàn uu tú nhất của đất nước, những chiến sĩ của không gian, đứng lên chống lại sự xâm lấn của loài Cộng đỏ. Mỗi ngày leo lên con chim sắt thân thương này, tôi càng cảm thấy gần gũi nó như một sinh vật sống, đa năng đa dụng, âm thầm lặng lẽ thi hành tất cả mọi công tác được giao phó không một lời than trách. Từ chuyến bay tản thương đem thương binh trở về từ mặt trận đang còn sôi động đến những phi vụ tiếp tế thực phẩm, vật dụng, đạn dược cho những chiến sĩ đang ở nơi tiền đồn xa xôi hẻo lánh. Đã không bao giờ từ nan hay lưỡng lự trước những phi vụ hiểm nghèo để cấp cứu những phi hành đoàn bị gãy cánh ngay trong lòng địch hay những chiến sĩ bị vây hãm, rượt đuổi trong rừng sâu núi thẳm. Lúc quê hương gặp thiên tai, bão lụt, nó cũng đã hăng hái dang tay cưu mang đồng bào về chốn an toàn. Chưa kể đến nhiệm vụ cốt yếu và nặng nề nhất là chuyển vận hành quân, truy lùng, tiêu diệt địch. Sự đóng góp công lao của những con chim sắt chậm chạp, ồn ào này không thể nào kể xiết. Đối với tôi nó đã trở thành một người chiến sĩ đồng hành cùng sống cùng chết như con ngựa chiến và người kỵ mã…
Nãy giờ im lặng, tiếng nói của chiếc C@C bổng vang trong tần số:
-Mãnh Hổ….Charlie gọi, cho biết vị trí. Tôi đang ở cao độ ba ngàn bộ trên bãi đáp, gần đến cho tôi hay…
-Hổ đang ở trên đầu thung lũng “Mì Gà”. Chắc còn năm bảy phút nữa sẽ tới….
Con tàu đã đi sâu vào vùng thung lũng xanh tươi mầu mở của vùng cao nguyên, khác hẳn vùng đất khô cằn sỏi đá miền Trung nắng cháy da người. Tôi liên tưởng tới mật khu thung lũng An Lão, một hậu cần của địch tại miền duyên hải, cách căn cứ Phù Cát khoảng chừng 25 cây số hướng Tây Bắc. Vùng đất này khác hẳn với vùng cao nguyên, đồi núi toàn là rừng thấp rời rạc, thung lũng An Lão luôn luôn là mục tiêu tranh chấp giữa ta và địch trong suốt cuộc chiến. Cộng quân ưa dùng mật khu này để làm gạch nối chuyển quân từ mật khu Đổ Xá, vùng tam biên Tây Nguyên, xuống đồng bằng tỉnh Bình Định. Thường thường bọn Cộng Sản kéo quân đến thung lũng một thời gian ngắn để mở một mặt trận nào đó rồi rút nhanh về phía miền Tây Nguyên, chỉ để lại một số nhỏ ở lại canh tác hoặc chăn nuôi . Mật khu An Lão là một vùng đất nóng bỏng của địch khi chúng chủ trương khởi động cuộc chiến. Nơi đây trong một trận giao tranh ác liệt, một cánh chim Thần Tượng đả gãy cánh, lìa đàn. Chiếc trực thăng do Tr/u Nguyển Đình Toản cầm lái trên đường đáp xuống một triền đồi thả viễn thám đã bị địch phục kích. Một viên đạn oan nghiệt đã đi xuyên qua nón bay của anh khi con tàu chỉ còn cách mặt đất vài chục bộ, anh Toản tức thì ngã gục ngay trên tay lái không kịp một lời trối trăn. Người xạ thủ không may mắn đã cùng chung số phận. Phi hành đoàn còn lại, hoa tiêu phụ là Tr/u Nguyễn Đăng Học với người cơ phi trốn chạy được ra khỏi vòng vây của địch, trở về chốn an toàn sau hơn tuần lể băng đồng vượt suối.
Cũng ở tại mật khu An Lão này, trong một phi vụ khá đặc biệt khác mà những kỷ niệm và hình ảnh của nó vẫn còn ghi dấu mải trong đầu tôi . Đây là một cuộc hành lục soát và tiêu diệt do Trung Đoàn 41 thuộc Sư Đoàn 22 đóng tại Bình Định thực hiện. Th/T Sơn Thái Huyền, sĩ quan huấn luyện của phi đoàn Thần Tượng bay chiếc C@C dẫn đầu cuộc hành quân.
Buổi sáng hôm ấy, giữa một mùa hè nóng như rực lửa, hai chiếc trực thăng võ trang của chúng tôi bay lượn trên đầu rừng thưa tìm kiếm dấu tích cũng như sự hiện diện của địch quân để clear bãi đáp cho hợp đoàn. Sau một thời gian lục lọi không tìm thấy gì khả nghi, tôi cho con tàu đi sâu vào phía Tây một lần cuối trước khi lên đón hợp đoàn. Hai chiếc guns tiếp tục bay lượn vòng vèo ở cao độ thấp, tình cờ tôi phát giác một căn nhà nhỏ lợp tranh ẩn hiện dưới tàng cây rậm, không suy nghĩ tôi tức thì đẩy con tàu vòng về hướng đó. Trong sự ngạc nhiên tôi thấy có nhiều căn nhà khác nữa, tất cả đều nằm rải rác núp dưới những tàng cây, lớn nhỏ đủ cỡ được ngụy trang rất tinh vi, khéo léo, ở trên cao độ không thể nào phát giác được. Sau khi báo cáo với chiếc tàu chỉ huy hành quân, chúng tôi bắt đầu cuộc oanh kích.
Chọn một căn nhà lớn nhất, tôi phóng hai trái rockets đầu tiên vào ngay chính giữa. Căn nhà nổ tan tành, những mảnh vụn bay tứ tán trong không trung. Trong đám mờ mịt bụi mù hàng chục con heo đen thui lủi không biết từ đâu ra chạy tung tóe khắp nơi như đàn kiến bị động ổ. Tất cả mọi người ngạc nhiên ngỡ ngàng. Hai anh xạ thủ vội vàng nhả những tràng đạn miniguns xuống đầu những con heo “mọi” đang kinh hoàng phóng nước đại, những viên đạn tua tủa cày tung lên mặt đất khô bụi đỏ. Mấy chiếc trực thăng chở quân trên đường đến được chỉ thị đáp kế bên bãi đất trống gần đó. Cuộc hành quân trực thăng vận đã đột ngột thay đổi lộ trình, biến thành một cuộc đột kích bất ngờ vào sào huyệt nuôi heo của Cộng quân. Trận chiến kéo dài tới chiều thì kết liểu. Phe ta phá hủy hoàn toàn hậu cứ tiếp liệu của địch và “tịch thu” một số heo đem về làm chiến lợi phẩm. Hợp đoàn hôm đó, theo tinh thần “huynh đệ chi binh, chia sẻ ngọt bùi”, được bộ chỉ huy hành quân tặng một số heo đem về làm “kỷ niệm”. Riêng tôi được chia phần hai cái đùi heo. Tôi hân hoan gói ghém cẩn thận bỏ vào túi bay. Tưởng cũng nên biết “heo mọi” là một loại heo ở vùng Tây Nguyên, lớn nhất chỉ khoảng 7, 8 kilos, mình đen từ đầu đến chân, có thể nuôi trong chuồng hay thả rong như gà, không có mỡ, thịt săn chắc, là một thứ thịt khoái khẩu của dân nhậu.
Chiều hôm đó, sau khi về đáp tại phi trường, tội vội vã rời phi đoàn tạt ngang nhà “đào” gửi mấy đùi heo xong ghé tiệm rượu “bế” một mớ bia về. Tôi đã may mắn có một người bạn gái rất dễ thương, ngoan và hiền và có tài nấu ăn rất ngon, nàng có thể biến hai đùi heo này thành những món nhậu hấp dẫn. Tôi liên tưởng tới món heo “mọi” nướng giả cầy, áp lá mơ, củ giềng, sả…ăn với rau sống chấm mắm tôm, hay món chân heo nấu hay xáo măng vừa chua vừa cay lại cọng thêm hương thơm của sả, gừng… ngon tuyệt cú mèo. Mấy thằng bạn tôi của tôi sẽ có dịp thưởng thức tài nghệ của nàng.
Sau khi về nhà tắm rửa sạch sẽ, thay xong bộ đồ civil tôi vội vã phóng xe đến nhà nàng. Trên con đường Duy Tân, bãi biển Nha-trang gió mát lồng lộng thổi vào mái tóc, lòng tôi lâng lâng một niềm vui nhè nhẹ khi nghĩ đến buổi cơm chiều cùng người yêu quây quần bên những thằng bạn sinh tử, một phần thưởng sau một ngày dài vất vả. Đựng xe trước cổng, tôi hí hửng bước vào nhà nàng, bụng đang đói cồn cào tôi nghĩ tới những món ăn thơm phức nàng đang xào nấu. Vào tới phòng khách, trên ghế salon thấy người bạn gái đang tỉnh bơ ngồi đọc báo, trên bàn ăn trống trơn trơ trụi dĩa khoai mì từ hôm qua, tôi chưng hửng. Thấy tôi nàng bỏ tờ báo xuống xong vội vã đứng dậy nói: “không xong rồi anh à, xuống đây em chỉ cái này”, xong nàng kéo tay tôi te te đi xuống bếp. Trên dàn bếp nguội lạnh, mấy đùi heo đã được cắt thành những miếng thịt bỏ trong cái chảo to tướng, nàng chỉ :”anh có thấy gì không, con heo này bị “gạo” rồi”. Tôi nhìn trên mặt những miếng thịt, loang lổ, lổ chổ như tổ ong, sâu trong mỗi sớ thịt những hạt màu trắng đục, nhỏ tựa hạt gạo mọng nước của những ấu trùng sán lãi. Bấc giác rùng mình nổi “da gà”, tôi vội xoay người lại ôm chặt em vào lòng, tay vuốt nhè nhẹ lên mái tóc xỏa ngang vai, cố nén tiếng chưởi thề tôi nhỏ nhẹ: ” Xui quá em hả, thôi em dẹp đi rồi đi thay áo quần chờ mấy người bạn tới tụi mình ra tiệm nhậu cũng được, anh mời…” Nói xong tôi vội vã bước thẳng lên nhà trên, lắc đầu liên tưởng tới những tên Cộng quân trong rừng sâu với đàn heo bịnh hoạn.
Ngồi dựa ngữa vào chiếc ghế bay, hình ảnh dĩ vãng miên man trong tâm tưởng, tôi lim dim mơ màng để mắt nhìn xuống, dưới thấp thung lũng chạy lùi dần phía sau, càng ngày càng thu hẹp giữa hai rặng núi cao. Bỗng ánh mắt tôi dừng lại tại một điểm nhỏ màu đỏ thắm, kế bên con suối cạn. Con tàu tiếp tục bay qua, tôi suy nghĩ. Một cái gì màu đỏ tươi trong vùng rừng núi xanh này ? Qua kinh nghiệm tôi chưa từng bao giờ thấy một màu gì đỏ thắm tươi như thế…Sự tò mò thúc dục, tôi ngồi hẳn dậy vứt điếu thuốc cháy dở qua khung cửa, lấy lại cần lái của người hoa tiêu phụ tôi quẹo con tàu lại, nghiêng cánh nhìn qua miếng thép dày chắn đạn bên cánh cửa. Dưới thấp giữa lòng thung lũng, một luống bắp non xanh lá mạ, rộng cỡ sân banh nằm sát cạnh bờ suối, ba mặt rừng cây cao, ngay chính giữa, một vật màu đỏ nổi bật trên mặt đất kế bên tàng cây cổ thụ mà tôi vẫn chưa nhận diện được vì quá cao. Không dằn nổi tính tò mò, tôi đè mạnh cần cao độ, con tàu nặng nề đầy ắp đạn dược mất cao độ rơi nhanh như hòn đá cuội.
-Hổ Hai ở trên cao cover nghe…Tôi thông báo cho chiếc số hai.
Trong tích tắc con tàu đã đã lượn sát trên mặt bìa rừng kế miếng rẫy bắp. Ngay chính giữa bãi, một cái máy cày lớn màu đỏ, bốn bánh xe đen, nằm phơi mình dưới ánh mặt trời gần kế bên đụm rơm lớn. Cách đó không xa một căn nhà tranh ẩn núp dưới tàng cây rậm. Có lẽ trong lúc vội vã đám du kích hậu cần này đã không kịp cất dấu để nguyên một tang chứng rõ ràng cho sự hiện hữu của chúng. Đây là một lỗi lầm mà bọn chúng sẽ phải trả giá rất đắt… tôi nghĩ thầm…
-Charlie đây Hổ gọi…
-Nghe năm, nói đi…
-Tôi phát giác một chiếc máy cày lớn và một căn nhà lá cạnh bờ suối, trước bãi đáp chừng năm phút bay…Charlie cho ý kiến…
Xong bằng một phản xạ tự nhiên một tay nghiêng cần lái, một tay kia tôi kéo con tàu lên cao độ để chuẩn bị tác xạ. Chiếc gun số hai vươn mình theo…
-Mãnh Hổ, Charlie…
-…………
-Ban chỉ huy hành quân cho biết đó là vùng oanh kích tự do. Tôi đang trên đường trở lại gặp bạn đây. Tiếng nói của Th/t Đức vang trong tần số.
Khi con tàu vừa lên tới cở tám trăm bộ, tôi quay ngược đầu lại, chiếc gun đã vào vị trí sẵn sàng để bắn rockets, thân tàu chúi đầu lao xuống, chiếc máy cày đỏ hiện rõ giữa hồng tâm của những vòng tròn sáng vàng trên tấm gương nhỏ của máy nhắm.
-Xoẹt, xoẹt, …hai trái rockets hai bên tàu đồng loạt rời giàn phóng lao vào ngay đám tàng cây rậm ngay giữa rẫy, nổ bung lên. “Oành-Oành”…những cành cây gãy đổ …Trong đám khói mù mịt, thình lình xuất hiện mười mấy bóng người bận đồ đen từ trong đụn rơm và căn nhà lá bung phóng chạy như ong vỡ tổ hướng về bìa rừng. Nhịp đập tim nhảy vọt, tôi mở mắt lớn nhìn, cảnh tượng quá sức bất ngờ làm tôi sửng sốt… Chắc bọn Việt cộng đang lúc canh tác thấy trực thăng bay ngang đầu không kịp chạy vào hầm ẩn nấp chúng chui vội vào những đụn rơm để trốn. Chiếc trực thăng đang sẵn trớn cắm đầu lao xuống tôi đè cần lái cho con tàu bay sà theo hướng đám người đang chạy :
-Minigun, minigun…Miệng vừa la tay vừa đổi nút “power” qua vị trí súng.
Người xạ thủ nhoài người ra hẳn khỏi thân tàu tay bóp cò, khẩu súng sáu nòng quay vù, rống lên âm thanh nhức nhối, những viên đạn lửa bay tua tủa về phía địch. Con tàu chỉ cách mặt đất vài chục mét…Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng những tên Việt Cộng tay cầm súng hốt hoảng chạy trối chết không kịp thời giờ bắn trả. Tai tôi lùng bùng gần điếc rặc vì âm thanh khủng khiếp của tiếng súng minigun chĩa về phía trước, nổ sát bên lổ tai… Trên cao chiếc gun số hai đang hấp tấp lao con tàu xuống mục tiêu, phóng mấy trái rockets vào tàng cây ở giữa bãi ngay sau đuôi tàu, tiếng nổ ầm chát chúa lẫn tiếng rít của những miểng đạn bay xé không gian. Đang bay sát mặt đất tôi có cảm tưởng như bị đẩy thốc về phía trước vì những trái phá của chiếc gun số hai bắn quá gần. Cái cảm giác bị những trái rockets nổ sát nách như chiếc tàu chở quân thả toán đã kinh nghiệm tôi chưa từng nếm qua. Tôi giận dữ gào trong tần số:
-Hổ Hai…. Hổ Hai…. Đ. M…Mày bắn kiểu gì kỳ vậy?….Mày thấy tao ở dưới này không hả?….Hổ Hai…
-…….
-Hổ Hai…Hổ Hai… Hổ một gọi…
Không thấy Hổ Hai lên tiếng, tôi ngoái đầu lại nhìn, chiếc số hai vừa lao đầu xuống mục tiêu hai khẩu miniguns đang xoay vù vù, khạc ra hằng ngàn viên đạn, chiếc máy cày nằm bật ngửa chỏng bốn bánh xe lên trời bốc lửa cùng với đụn rơm và căn nhà tranh ngùn ngụt khói đen.
-Mãnh Hổ…Charlie…
-Nghe năm…Tôi trả lời trong âm thanh hỗn độn.
- Hổ… có thấy …hai ba thằng chạy về phía bìa rừng hướng núi không?
-…….
-Bắn… Hổ… bắn vào bìa rừng phía Tây, Hổ…Hổ…Tiếng của Th/T Đức đứt đoạn trong tần số…Hai thằng nữa đang lủi vào rẫy bắp…Hổ…bắn…
Chiếc C@C bay vòng vòng trên cao quan sát chứng kiến tất cả mọi hoạt động, hốt hoảng hướng dẫn hai chiếc trực thăng võ trang phía dưới. Tai nghe chữ được chữ mất, tôi không còn thì giờ để trả lời. Một cảnh tượng hỗn loạn sôi động, tiếng động cơ ầm ĩ, tiếng cánh quạt phành phạch, tiếng cóc cóc của AK-47 bắn trả, tiếng rống từ những họng súng miniguns vang vọng náo động cả núi rừng. Những thân người bị đốn ngã ngục ngay sát bìa cây, nằm vắt vẻo trên mô đất, dưới đụn rơm, bên những luống bắp non….Người tôi run lên bởi cơn kích thích, say máu trong âm thanh bùng nổ, trong mùi vị của thuốc súng, trong sự chết chóc… Hai chiếc guns như hai con hổ đói tung hoành ngang dọc …
Tất cả diễn tiến bùng nổ chỉ trong vòng vài ba phút đồng hồ nhưng như bất tận…
-Hổ clear kỹ càng bãi đáp nghe. Sẽ đổ quân xuống đó luôn nghe rõ chưa ? Trả lời…Tiếng C@C vang trong tần số.
-Charlie, cho hợp đoàn vào đi, đáp được rồi đó, tôi sẽ lên đón…
Ngước nhìn lên bầu trời trong sáng, xa xa hợp đoàn năm chiếc trực thăng như những chấm đen nhỏ ẩn hiện bên sườn núi cao xanh thẫm, tôi kéo cần cao độ, con tàu vươn mình lên không trung…. Mặt đất bây giờ ngổn ngang những xác người nằm rải rác. Năm chiếc trực thăng cửa mở, những người lính ngồi đầy hai bên hông tàu thò chân tòn teng ra ngoài, nối đuôi nhau hạ cao độ, hai chiếc guns “dộng” thêm vài trái rockets dọc theo hai bên hông để yểm trợ tinh thần cho hợp đoàn . Những cây bắp non nằm sạp dưới sức ép của cánh quạt trực thăng, toán lính bộ binh nhảy xuống đất không chậm trễ chạy vội về phía bìa rừng trong tư thế tác chiến, mũi súng chĩa về phía trước bắn lộp độp.
Mấy chiếc trực thăng chở quân làm xong nhiệm vội vã cắm đầu chổng mông rời mặt đất, những khẩu đại liên 60 thi nhau khạc đạn vào đám rừng già kéo theo những lằn khói trắng…
-Hổ đây Charlie, hai bạn theo hợp đoàn về phi trường L-19 đổ xăng, load thêm rockets xong chờ chỉ thị …nghe rõ…Tôi ở lại điều động…sẽ liên lạc sau…
Tôi giao cần lái cho nguời hoa tiêu phụ bay theo hợp đoàn. Tay móc túi áo bên vai trái lấy bao thuốc Capstan, rút ra một điếu thuốc rồi thong thả đưa lên môi châm lửa rít một hơi dài. Khói thuốc đi vào cơ thể, da thịt, thấm sâu vào từng tế bào xoa dịu những sợi giây thần kinh đang còn rung động. ..Như người kỵ mã trở về từ trận mạc, chiến bào đẩm máu quân thù, tôi nhắm mắt cố xua đuổi tất cả diễn tiến vẫn còn xao động quay cuồng trong tâm trí.
Trước mặt núi rừng trùng trùng điệp điệp, thị trấn Ban Mê Thuột mờ xa ẩn hiện dưới ánh mặt trời cao nguyên. Gương mặt trái xoan của người bạn gái mới quen, đôi mắt đen láy trên làn da trắng nõn, đôi môi mọng đỏ đang chờ đợi… lòng tôi rộn ràng. Đêm nay vũ trường Biên Thùy, ánh đèn màu nhấp nháy, tiếng nhạc nhịp nhàng trầm bổng, tôi liên tưởng đến một bài ca trữ tình bất hủ:
Có người hỏi phi công ước mơ gì,người ơi nhân thế muôn màu nào biết mơ chi……Ước rằng từ khi tung nhịp cánh,tình ta yêu thương là gió nhân tình của mây…

No comments: